30 tuổi nhưng tôi vẫn bị kiếp nghèo đeo bám

Chủ nhật - 08/05/2016 18:49
30 tuổi nhưng tôi vẫn bị kiếp nghèo đeo bám 30 tuổi nhưng tôi vẫn bị kiếp nghèo đeo bám

Đi làm bao nhiêu năm tôi đều gửi tiền cho gia đình, chỉ mới một năm nay tôi lo cho gia đình nhỏ của mình, thế mà cũng làm không được.

Có lẽ tôi hay suy nghĩ bi quan nên rất khổ tâm, nhưng làm sao tôi suy nghĩ lạc quan cho được khi từ nhỏ đến giờ cuộc đời mấy khi vui? Nhà tôi làm nghề nông và chăn nuôi, ba sống kiểu dạng công tử, chẳng biết làm gì, chỉ thích đánh bài và chơi bida, may nhờ có má giỏi giang tháo vát nên chúng tôi mới có miếng cơm mà ăn. Vậy mà ba chẳng những không thương lại còn rất hay ăn hiếp má, má yêu thương chồng con và cam chịu, làm vất vả mà còn phải phục vụ ba với bà nội tôi như người ở. Tôi thấy thương cuộc đời má vô cùng, tự hứa với lòng sau này sẽ không bao giờ sống cam chịu như thế, ít ra cũng không để chồng chửi bới mình như vậy.

Tôi có 3 người anh, trong đó hai người gây nợ nần cho gia đình, một người làm ăn thua lỗ. Ba anh của tôi thì có một anh có vợ không lo làm, chỉ biết ăn xài như con nhà giàu. Chị ấy hỏi tiền người khác để ăn xài chưng diện, tới lúc bị người ta siết nợ thì ba má vì thương con nên đứng ra bảo lãnh trả. Gia đình tôi khó khăn, vậy mà các anh chưa bao giờ phụ ba má trả chút gì, tất cả đều do má đứng ra lo liệu. Những năm tháng bị chủ nợ đến đòi cứ ám ảnh tôi suốt. Rồi đến khi tôi tốt nghiệp phổ thông, biết gia đình sẽ không có tiền để lo cho mình đi học nên tôi đã phải đi lên thành phố làm công nhân một thời gian để có tiền đi ôn thi, rồi tôi cũng chỉ đậu được cao đẳng. Cũng may tôi được học bổng mấy năm và có đi làm thêm nên cũng ít khi phải xin tiền gia đình.

Khi đi làm, chỗ tôi là tỉnh nhỏ nên khó lòng tìm được công việc tốt, nhất là tôi chẳng có thân thế và tiền bạc gì để chạy. Cũng may là ra trường tôi được đi làm liền nên có lẽ trong cuộc đời thấy mình may mắn hơn một số bạn chút ít. Dù lương ba cọc ba đồng nhưng nhờ biết tằn tiện nên có dư chút đỉnh, đối với những ngưởi khác thì với mức lương đó họ không đủ sống nữa, huống chi là dư ra. Có dư bao nhiêu là tôi gói ghém đưa cho má để trả lãi người ta (các khoản nợ của các ông anh tôi). Về phần vay sinh viên, dù tôi không được xài bao nhiêu nhưng cứ cuối năm là lấy tiền thưởng Tết của mình để trả. Cứ vậy đấy, tôi đi làm ăn không dám ăn, mặc chẳng dám mặc, chỉ thường mặc đồ lại của mấy người em bà con cho, hoặc có mua cũng mua mấy bộ đồ chợ trời.

Hơn 4 năm đi làm tôi cũng giúp được gia đình trả hết nợ. Rồi giờ đến lúc tôi lo cho bản thân mình. Mọi người nói tôi ráng kiếm anh nào giàu có mà quen để cho ba má nhờ. Họ nghĩ tôi xinh xắn nên dễ kiếm, ai biết ở thành thị, con gái như tôi đầy ra, các cô ấy còn biết son phấn ăn diện, đi đây đi đó chơi rồi gặp được người này người kia. Còn như tôi, đi làm xong về nhà, thậm chí còn phải đi bán shop để kiếm thêm tiền cho gia đình, lấy đâu gặp ai. Thật ra trong lúc đi làm tôi cũng có vài người khá giả theo đuổi nhưng vì không thích họ được nên thôi.

Rồi tôi kết hôn với người yêu nhiều năm của mình, nhà anh cũng nghèo nên gia đình tôi không đồng ý, nói tôi nên tìm người khá giả mà cưới để khỏi vất vả, thậm chí họ còn làm mai cho một anh Việt kiều mà tôi không chịu. Tôi tin chúng tôi sẽ làm ra tiền vì anh là người thông minh, học giỏi. Công việc của anh lương cũng khá, quan trọng anh có chí có tài. Ấy vậy mà, dường như cuộc đời tôi mang chữ nghèo khổ hay sao ấy, cưới nhau một thời gian lương anh lại giảm đáng kể, chẳng ai ngờ vì anh làm trong môi trường giáo dục, nhưng do cơ chế tuyển sinh bây giờ thay đổi nhiều và cử nhân ra trường thất nghiệp quá nên chẳng còn ai muốn đi học cao đẳng làm gì. Thế là vợ chồng chúng tôi mất đi khoản tiền thu nhập hàng tháng.

Lúc này đây tôi hy vọng anh sẽ kinh doanh bên ngoài nhưng chồng cứ bàn ra, anh nói lý do này nọ, tôi cũng đau đầu vì chuyện này. Chưa dừng lại ở đó, công ty tôi cũng khó khăn nên cắt giảm nhân sự, vậy là tôi bị thất nghiệp. Giờ đây, 30 tuổi tôi đã quá ngán ngẩm cho cuộc đời mình. Thấy bạn bè ai cũng có gia đình hỗ trợ, còn tôi không lo cho gia đình thì thôi, chẳng dám mong chờ gì họ. Đi làm bao nhiêu năm tôi đều gửi tiền cho gia đình, chỉ mới một năm nay tôi lo cho gia đình nhỏ của mình, thế mà cũng làm không được. Nhiều lúc thấy bản thân quá khổ sở với chữ tiền. Chẳng biết bao giờ tôi mới có công việc tốt, cuộc sống ổn hơn để sinh con. Tôi cũng muốn có em bé nhưng nhìn cảnh tình này thật sự lo ngại. Mong được các bạn chia sẻ.

Vân

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 98
  •   Máy chủ tìm kiếm 1
  •   Khách viếng thăm 97
 
  •   Hôm nay 1,814
  •   Tháng hiện tại 125,577
  •   Tổng lượt truy cập 130,547,662