Chồng nằng nặc đòi bỏ dù tôi hết lòng vì gia đình

Thứ bảy - 07/05/2016 09:46
Chồng nằng nặc đòi bỏ dù tôi hết lòng vì gia đình Chồng nằng nặc đòi bỏ dù tôi hết lòng vì gia đình

Tìm hiểu qua đồng đội anh, tôi biết người yêu anh lớn tuổi, đã có chồng con. Ngày đêm anh giục tôi ly hôn, sỉ nhục khiến tôi không còn sức chịu đựng. 

Ngày ấy tôi là một giáo viên trẻ trung, xinh xắn; anh là bộ đội lớn hơn tôi 5 tuổi nên rất chững chạc. Trong số những người theo đuổi, tôi chọn anh để kết hôn vì từ bé đã yêu màu áo lính. Tôi nguyện yêu thương và hy sinh nhiều mặt để bù đắp sự vất vả mà một người lính xa nhà gánh chịu. Mọi người trêu “Cô giáo yêu bộ đội" là một tình yêu bền vững , tôi vui vì niềm tin đó. Trong thời gian tìm hiểu, chúng tôi gặp nhau được vài ba lần vì anh đóng quân rất xa, chủ yếu là viết thư cho nhau để động viên, giữ vững niềm tin.

Sau này lấy nhau, có hai đứa con xinh xắn một trai một gái, anh được chuyển về gần hơn, cách nhà 40 km. Chỉ có những người lấy chồng bộ đội mới thấu hiểu người vợ lính chịu nhiều thiệt thòi và vất vả đến nhường nào. Mỗi tuần anh về nhà ba bốn tối, chỉ để ngủ qua đêm rồi sáng sớm lại tất tả đi. Một mình tôi lo con cái nhà cửa, đối nội đối ngoại, vừa xoay ra dạy thêm kiếm tiền nên không còn một tí thời gian nào rảnh để giải trí hay tụ tập với bạn bè.

Mọi người hay trêu tôi lo làm cho lắm vào, không để ý tới chồng, coi chừng con nào nó chiếm mất. Rồi khi thấy các bà vợ của đồng đội anh thỉnh thoảng lên đơn vị tìm hiểu, ghen tuông, họ cũng gặp tôi và cảnh báo: “Bây giờ bộ đội cũng hư lắm, gái trai bồ bịch nhiều, lo mà giữ chồng”. Tôi cười thầm, nghĩ trên đời còn có người đàn bà nào toàn tâm toàn ý với gia đình như mình đâu mà anh bỏ. Với lại, “Đàn ông như cánh diều, cố giữ chặt sẽ bị đứt mất”, “Lạt mềm buộc chặt” mà, cứ để anh được tự do, “Gái có công chồng chẳng phụ”, ông bà ta chẳng dạy thế còn gì.

Sống chung với anh mới biết anh thật ích kỷ. Hơn 13 năm anh nhất quyết không cho tôi đi học vì lý do hai con còn nhỏ, chồng là bộ đội, không ai chăm sóc con hộ. Nhưng vì dạy chuyên nghiệp nên tôi buộc phải đi học lên dù tuổi đã lớn. Tôi cam đoan với anh sẽ lo chu toàn việc học việc nhà nên tranh thủ lắm, chỉ cần có hai ngày nghỉ tôi vội lên tàu về quê, vừa để gần con, để “giữ chồng”, vừa tranh thủ kiếm tiền để đi học. Sau khi tôi bắt đầu đi học thì anh có nhiều biểu hiện lạ. Giấy tờ đất, giấy tờ nhà anh giấu đi đâu không rõ, hỏi thì anh bảo cất cho an toàn. Mỗi lần về nhà thấy anh ôm điện thoại mãi, chat với ai mà miệng cứ cười cười, hai mắt sáng rỡ, lúc nào cũng kè kè điện thoại bên cạnh, cài mật khẩu điện thọai và cả mật khẩu phần mềm chát.

Giờ tôi mới chột dạ và nói chuyện thẳng thắn với anh, đề nghị anh bỏ mật mã hoặc phải cho tôi biết, vợ chồng sao lại giấu giếm? Ai dè anh bảo đó là chuyện riêng tư cá nhân, tôi không được đụng đến. Tôi cố gần gũi thì bị anh xô ra. Mỗi lần đi học, tôi gọi điện thì anh bảo: “Có chuyện gì không? Không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi” rồi cúp máy ngay. Từ đó, anh thường xuyên nổi cáu, la mắng con trai, gây sự với tôi dù tôi đi học, vừa lo dạy ở trường, dạy thêm, vừa lo bài vở, áp lực không sao kể hết. Anh liên tục đòi ly hôn vì lý do không muốn sống với tôi nữa. Rằng tôi đàn bà mà không biết làm gì, không biết chăm con, con người tôi đầy tham vọng (học cao học), chồng không cho đi học vẫn nhất quyết đi.

Tôi không thể tưởng tượng anh đã thay đổi nhanh chóng đến kỳ lạ. Ngày trước anh bảo yêu vì tôi nấu ăn ngon, dịu dàng, ngọt ngào, không ai trên đời bằng tôi hết, rằng anh sẽ không sống nổi nếu tôi không lấy anh. Rồi tôi tình cờ đọc được tin nhắn yêu thương giữa anh và một người phụ nữ, tôi hỏi anh chẳng chối, bảo luôn: “Ừ anh thế đó, ly hôn đi”. Tôi xin anh cho mượn điện thoại nói chuyện một lần với người phụ nữ đó, anh nhất quyết không cho. Tìm hiểu qua đồng đội anh thì biết người yêu anh đã lớn tuổi, cũng có chồng con. Ngày đêm anh giục tôi ly hôn, sỉ nhục tôi đến mức tôi không còn sức để chịu đựng nữa. Từ hôm đó tôi không thể nào đụng tới điện thoại của anh được nữa nên không biết cô người yêu kia làm nghề gì, vì sao lại đang tâm phá hoại hạnh phúc gia đình tôi.

Anh chửi rủa tôi: “Gia đình cô lý lịch thối lắm, khiến tôi không ngóc đầu lên được”. Từ ngày anh biết được cơ cấu cho chức “chỉ huy trưởng huyện đội”, anh lo lắng vì vướng lý lịch của tôi mà không được cất nhắc dù đang ở chức “phó”. Tôi thường thức khuya để học bài nhưng cứ bị anh đánh thức vào 2,3 giờ sáng để tra tấn: “Cô chẳng biết làm cái chó gì cả, chỉ có mỗi chuyện … là giỏi”. Tôi làm đơn theo ý anh mà cũng không yên thân. Hôm nào về anh cũng bảo tôi lên tòa nhờ người ta giải quyết cho gấp. Nhìn con thơ mà lòng tôi đau như ai cắt .Tôi sợ xã hội lên án, mọi người rẻ khinh, nhất là hình tượng một cô giáo với gia đình hạnh phúc sẽ không còn nữa.

Ngày trước tôi cho rằng những người phụ nữ bị chồng bỏ ắt hẳn hư hèn, xấu xa, không biết chiều chồng; giờ tôi lại ở ngay trong hoàn cảnh ấy. Rồi anh cũng bức tôi để được toại nguyện nhanh chóng. Ra tòa ký giấy, anh chẳng màng tới con trai tôi đang ngồi đó buồn khóc. Lúc ấy tôi mới thấm thía lời mọi người nói, đàn ông đã bội bạc thì chẳng thể nào níu giữ được. Tình vợ chồng, cha con, danh dự, anh sẽ vứt hết. Vì chúng tôi thỏa thuận gia tài tự phân chia, anh đồng ý chia cho tôi một nửa để nuôi hai con nên tòa không giải quyết tài sản. Có miếng đất nhà nước cấp cho chúng tôi sau khi kết hôn, anh bán khi lấy nhau được ba năm, trị giá 24 cây vàng nhưng không chia cho tôi đồng nào, còn bắt tôi trả lại tiền mới chịu đưa giấy tờ đất, giấy tờ căn nhà mà chúng tôi đang ở.

Thật không may, nhà chúng tôi bị quy hoạch, lại nằm trên khu đất nông nghiệp nên nhà nước bồi thường rất ít. Anh cũng đòi chia tiền bồi thường một nửa dù căn nhà ngày trước do tôi tích cóp từ lương, tiền làm thêm từ thời con gái. Giờ mẹ con tôi chưa biết đi đâu trong khi thời hạn chỉ còn một, hai tháng phải dọn. Lúc sống với nhau, hàng tháng anh gửi tôi tiền sinh hoạt chỉ hơn 1/3 lương bộ đội của anh, còn lại anh gửi vào ngân hàng. Tôi chụp lại số biên lai hàng tháng đó và đề nghị anh chia cho mẹ con tôi để có tiền làm nhà. Thế mà anh quật ngược, không đưa một đồng nào trong số tài sản đó, chỉ gửi tiền cấp dưỡng tôi nuôi hai con đang ăn học.

Ly dị vừa xong, anh mua đất, cất nhà to ngay sát đơn vị, sắm toàn bộ nội thất xịn. Rồi anh đi than thở với mọi người là để lại hết tài sản cho vợ, ra đi với hai bàn tay trắng, trong khi tôi biết tài sản hiện giờ anh có là khoảng 1,6 tỷ. Anh nói dối với mọi người rằng phải vay 300 triệu để xây nhà nên giờ không có tiền tiêu. Ai cũng tin thật và cho rằng tôi nuôi con và nhận được số tài sản thế là công bằng. Anh như vứt bỏ của nợ, không quay về thăm con một thời gian dài mặc cho con gái đổ bệnh. Cô giáo của con gái gọi tôi lên nói rằng bé không cười không nói, cứ gục mặt xuống bàn. Con trai từ ngày không có bố thì bỏ học mỗi khi tôi đi học xa, điểm toàn dưới trung bình.

Tôi phải cầu xin anh có vứt bỏ tôi thì cũng thương lấy con, thỉnh thoảng về thăm để cho các con qua cơn khủng hoảng này. Anh bảo: “Cứ để chúng từ từ quen dần thôi”. Nghe đồng đội anh kể, hàng ngày anh đi ăn uống với người phụ nữ kia hoặc mở tiệc tùng linh đình trong ngôi nhà mới. Tôi biết, nếu mình quỵ ngã lúc này không thể nào đứng lên được nên chọn cách sống lạc quan, luôn mỉm cười và động viên hai đứa nhỏ. Tôi đọc báo thấy nhiều bà mẹ khi bị ruồng rẫy thường tự tử và bắt con chết cùng nhưng con tôi đâu có tội, tôi mất đi chỉ có các con khổ, mẹ và anh chị em đau buồn.

Học kỳ này tôi được ở nhà nhiều để viết luận văn nên kèm chặt con trai, cháu bắt đầu học tốt lên, mang về cho mẹ toàn bài kiểm tra 8, 9 điểm. Con gái tôi gửi tham gia các lớp học múa, học vẽ, bé dần ít đòi bố và đã nói cười. Giờ thỉnh thoảng tiện anh ghé qua nhà thăm con, chọc tức tôi rằng từ ngày ly hôn anh sướng quá, không phải đi đi về về xa xôi nữa, ai cũng khen trẻ ra và giới thiệu gái trẻ nhiều. Hạn cuối nộp luận văn sắp đến mà tôi bị mất ngủ triền miên, đầu óc váng vất không viết tiếp được, đêm đêm phải lo dạy thêm xong rồi dạy cho các con học bài cho kỳ thi sắp đến. Sợ nhất là nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của con gái gọi điện bảo bố về.

Giờ này hai con của tôi đã ngủ say, nước mắt còn vương trên mi con gái. Tôi ra sân sau khóc như chưa từng được khóc. Nỗi đau khổ, tuyệt vọng và cô đơn cứ thế tuôn ra trong đêm khuya thanh vắng. Tôi nghe tiếng mình khóc như tiếng sói tru lên mà cảm thấy sợ. Tôi sợ mình hóa điên mất. Mà hóa điên lúc này tôi bỏ lại hai con bơ vơ cho ai, rồi còn việc học nữa, tôi không thể phụ biết bao người hết lòng giúp đỡ. Tôi trải lòng nơi này, mong rằng đừng người phụ nữ nào ngu ngốc như tôi, quá tự tin vào bản thân, quá tin vào chồng để một ngày nhận được kết cục đắng cay, "lạt mềm chẳng thể buộc chặt được đâu”.

Thanh Thúy

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 103
  •   Máy chủ tìm kiếm 6
  •   Khách viếng thăm 97
 
  •   Hôm nay 25,517
  •   Tháng hiện tại 25,517
  •   Tổng lượt truy cập 133,109,265