Mẹ chồng tôi thật kinh khủng

Chủ nhật - 15/05/2016 11:51
Mẹ chồng tôi thật kinh khủng Mẹ chồng tôi thật kinh khủng

Má không cho đồng nào làm vốn mà cứ nghĩ chúng tôi làm ăn được lắm, hay lấy tiền của chúng tôi (tiền bán được tôi để tủ ở quán, không khóa). 

Tôi 29 tuổi, quen bạn trai là mối tình đầu được 5 năm, chúng tôi quyết định đám cưới vì tuổi không còn nhỏ và cũng muốn có con. Tôi rất thích con nít và muốn cưới từ sớm nhưng vì điều kiện chưa đủ, hoàn cảnh gia đình anh rất đáng thương. Tôi sống với bố mẹ từ nhỏ trong điều kiện khá giả và chưa bao giờ thấy thiếu thốn về tiền bạc, sống ở Sài Gòn ngay đường lớn đông người qua lại nhưng đọc báo tôi thấy rất sợ khi ra đường. Vì thế ngoài việc phụ giúp bố mẹ kinh doanh thì hầu như tôi không đi đâu cả. Tôi quen bạn trai vào dịp đi cài laptop, gặp được anh tôi cảm nhận anh là người thật thà, chúng tôi quen nhau trong âm thầm và lặng lẽ, tôi không hề kể cho bố mẹ biết, đợi khi nào anh có sự nghiệp ổn định rồi thông báo sau.

Anh không hạnh phúc, ba bỏ đi với người phụ nữ già giàu có, má làm được bao nhiêu cũng không lo cho anh, anh sống và được đi học là nhờ ông bà ngoại nuôi. Tôi biết khi cưới anh sẽ rất thiệt thòi và khó khăn vì nhà anh ở dưới quê heo hút, không có được điều kiện đầy đủ như nhà tôi. Rồi mỗi khi thấy mấy nhóc con đột nhiên tôi thấy thích và cười mỉm hạnh phúc, cảm giác kỳ lạ lắm. Anh cũng thế nên chúng tôi quyết định cưới sau 5 năm quen nhau, anh làm thuê nên tài chính rất eo hẹp, mỗi tháng có 5 triệu nhưng anh gửi về cho ba má rồi tiền trọ, tiền này tiền kia nên từ lúc quen nhau rất ít khi tôi gặp anh, sợ anh tốn tiền, với lại tôi cũng bận phụ bố mẹ.

Ai cũng nói tôi quyết định dại dột và ngu xuẩn, giờ này còn mơ mộng một mái nhà tranh hai trái tim vàng, nhưng tôi không quan tâm thiên hạ nói gì. Bố mẹ tôi cũng không ngăn cấm, còn thông cảm với hoàn cảnh của anh, nghèo không phải cái tội, bàn tay chăm chỉ sẽ làm nên tất cả. Đám cưới ở Sài Gòn, bố mẹ tôi lo hết, tôi chỉ buồn vì bố mẹ tổ chức ở nhà hàng sang trọng vì đứa con gái lớn lấy chồng, sợ bố mẹ lỗ. Còn đám cưới ở quê anh làm đơn giản nên cũng không lỗ nhiều. Sau khi cưới, tôi quyết định về quê anh sống vì không quen ở nhà thuê. Nhà anh thật kinh khủng nhưng tôi cố không nói gì cả, âm thầm lấy hết tiền bố mẹ cho và cho anh bán hết vàng hồi môn để sửa nhà ở quê. Vì kinh doanh từ bé phụ bố mẹ và có đi làm một thời gian nên tôi thấm được cái khổ và cái phũ phàng của cuộc đời, tôi nói rõ với chồng rằng cuộc sống mình phải tự tạo hạnh phúc và sống vui mỗi ngày dù có khó khăn, anh nhớ luôn bên em vì ở quê này em chả có ai thân thích.

Sửa nhà xong, một căn nhà không phải kiểu biệt thự nhưng cũng khang trang, sạch sẽ như ý của tôi. Tôi cũng thấy sửa như vậy là quá ổn, giờ suy nghĩ làm ăn kinh doanh cái gì cho cuộc sống ổn định là quá hạnh phúc rồi. Lúc sửa nhà, cát bụi bặm nhà rất dơ bẩn, tôi không thể chịu được và phải dọn sạch sẽ một mình mà ba má chồng không khen lấy một câu, lại còn chê chỗ này vẫn dơ chỗ kia vẫn cát, tôi sốc và "buồn tập một". Tôi đi chợ mua đồ mắc quá má chồng cũng nói này nói kia, trong khi đó đám cưới ba má chồng không lo một việc gì cả, chỉ tham dự cho có đủ ba má. Tôi thấy tủi vô cùng, y như bố mẹ đi lấy chồng cho tôi vậy, mọi chi phí hàng ngày vợ chồng tôi đều tự lo.

Rồi vợ chồng tôi mở quán ăn, bán cũng lai rai khách, thời gian đầu khó khăn, bao nhiêu chi phí phải lo, má không cho đồng nào mà cứ nghĩ chúng tôi làm ăn được lắm, hay lấy tiền của chúng tôi (tiền bán được tôi để trong tủ ngay quán, không khóa). Một thời gian sau thấy bán buôn sao ngày nào hết tiền ngày đó, chả có dư gì cả, bán được bao nhiêu hôm sau lấy bằng hết. Tôi thấy chán nản vô cùng. Nhà có ba người thôi mà đồ má mặc ngày thay mấy bộ, thay ra má không bao giờ giặt liền mà để đồ chất như núi, bốc mùi trong nhà tắm, tôi không sao chịu được nên khi giặt đồ hai vợ chồng tôi giặt luôn đồ cho má, điều mà chưa bao giờ phải làm khi ở với bố mẹ.

Đồ của má gấp ba lần đồ của tôi, tôi sống rất giản dị nên cũng biết điều. Đang khó khăn má lại đòi mua máy giặt, tôi không hiểu nổi má sống không phải giàu có gì, không lo được cho con cái mà má lại thế, coi như tôi làm hết việc nhà là điều hiển nhiên. Khi quán đông khách thì tôi mệt quá mà quên không quét nhà, má chồng đã kể lể nhà bẩn thỉu này kia, con gái không gọn gàng, tôi quá mệt mỏi nên chỉ "dạ dạ" chứ không bao giờ dám cãi lại. Tôi "sốc tập hai". Sáng nào má cũng càu nhàu bao nhiêu là việc mà tôi cũng không hiểu nổi, má giúp thì giúp, không giúp tôi cũng không đòi hỏi, vì để mở được quán ăn này tôi đã phải nhờ bố vay tiền giúp, giờ phải lo cày để trả nợ, tôi ốm đi trông thấy.

Chồng tôi chiều má vô cùng, má cái gì cũng nói, cũng chê, lúc trước sống khổ nhà thấy ghê ghê, cưới về tôi phải lo bao nhiêu để sửa cái nhà mà má cũng không thương tôi. Quán mở được vài tuần, cháu má xuống chơi, tôi thấy lo cơm nước là điều bình thường, nhưng cháu má đã 20 tuổi mà cách hành xử như đứa con nít chưa đầy 10 tuổi. Tôi mở quán ra để kinh doanh mà ngày nào nó cũng tụ tập bạn bè sáng tối, ăn uống như nhà nó là chủ, quần áo mặc xong thì thay ra ngâm đến thối chưa giặt, rồi má chồng giặt, có gì ngon má lo để dành cho nó, cất đi cẩn thận như sợ tôi ăn.

Tôi đã chịu đựng tới nửa tháng, quán xá ế ẩm, tức quá tôi muốn chửi nó mà chưa thể, chồng mách lẻo với má chồng, má kêu tôi không có quyền được nói nó, cứ kệ đi. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa nói được. Tôi đã làm gì sai kiếp trước hay sao mà giờ phải trả? Bố mẹ nuôi tôi khôn lớn trong điều kiện sung sướng, ăn học đến tận đại học, dạy dỗ tôi bao điều cho nên tôi luôn tự nhủ sống tốt để bố mẹ vui. Các bạn hãy cho tôi biết nên sống tiếp sao đây khi cuộc sống trái ngược hoàn toàn trước kia? Tôi đã chịu đựng rồi mà, cố gắng vì nghĩ ông trời sẽ không phụ lòng người tốt. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 234
  •   Máy chủ tìm kiếm 5
  •   Khách viếng thăm 229
 
  •   Hôm nay 19,787
  •   Tháng hiện tại 279,849
  •   Tổng lượt truy cập 133,363,597