Tôi có nên duy trì hôn nhân khi không còn thấy hạnh phúc

Thứ tư - 27/04/2016 23:17
Tôi có nên duy trì hôn nhân khi không còn thấy hạnh phúc Tôi có nên duy trì hôn nhân khi không còn thấy hạnh phúc

Vợ chồng tôi ít nói chuyện, chỉ nói khi cần thiết, hiếm chia sẻ buồn vui. Tôi cảm thấy cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Tôi 26 tuổi, anh 28 tuổi, cùng quê, cả hai đều có công việc ổn định tại một thị xã trong tỉnh. Cách đây hai năm vô tình gặp gỡ tại nơi làm việc mới biết cùng quê (trước đó không biết nhau) và cả hai đang độc thân nên chúng tôi giữ liên lạc, gặp nhau thường xuyên hơn. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ, hẹn nhau ăn uống, cà phê sau giờ làm việc. Anh là người rất vui tính, ít nhậu nhẹt, không hút thuốc; luôn cho tôi cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, chiều chuộng, chăm sóc cho tôi ân cần. Tôi và anh đều có ngoại hình khá ưa nhìn (tôi là người biết chăm chút cho bản thân, làm đẹp cho mình) rồi chúng tôi yêu và tìm hiểu nhau được 4 tháng thì anh đề nghị được cưới tôi. Con gái ở độ tuổi này tôi cũng nghĩ đến chuyện lập gia đình (ba mẹ tôi cũng thúc và bên gia đình anh cũng vậy).

Tôi xuất thân từ gia đình nho giáo, kinh tế ổn định, có chút tiếng tăm trong vùng, biết nữ công gia chánh, công việc thu nhập tốt. Gia đình anh khó khăn hơn, cha mất sớm, anh sống cùng mẹ và em ruột, là lao động chính trong nhà, nuôi em vừa đỗ đại học. Thu nhập của anh khéo lắm cũng chỉ vừa đủ trang trải cho gia đình. Trước khi quen tôi anh cũng dành dụm và vay thêm để xây nhà đàng hoàng lại (thời gian tìm hiểu tôi nghe anh kể hoàn cảnh nên cảm thấy rất đáng thương và nể phục). Biết hoàn cảnh anh như vậy có nhiều người thân và bạn bè khuyên tôi suy nghĩ kỹ vì sợ tôi khổ. Tôi đã yêu anh và nghĩ đây là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm nên mọi lời khuyên tôi đều không để tâm tới. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được gia đình, một phần vì lấy chồng ở gần ba mẹ cũng yên tâm. Do ở gần nhau nên vấn đề cưới hỏi cũng được hai bên bàn bạc nhanh chóng. Sau đó hai tháng chúng tôi làm đám hỏi, ba tháng sau nữa làm đám cưới.

Được sự đồng ý của hai bên, tình yêu chúng tôi lớn nhanh hơn. Tôi rất yêu anh, chăm sóc cho anh từng cái quần cái áo đẹp đẽ hơn. Anh vẫn đối xử tốt với tôi nhưng bắt đầu sau đám hỏi chúng tôi có những mâu thuẫn nhỏ. Anh có những thái độ quát mắng tôi. Sau đó anh đều xin lỗi và nói tại công việc nhiều, anh hơi nóng tính nhưng vậy thôi chứ không có ý làm tôi buồn. Tôi vẫn vui vẻ bỏ qua và khuyên anh nên kiềm chế hơn. Rồi chuẩn bị cho đám cưới chúng tôi càng phát sinh thêm nhiều bất đồng quan điểm. Thỉnh thoảng anh vẫn như thế và tôi nghĩ ai sắp cưới cũng vậy thôi nên bỏ qua. Không những vậy bao nhiêu tiền tích góp của tôi trong thời gian đi làm đều đưa anh vì biết anh khó khăn, tôi cần chia sẻ với anh. Tôi không bao giờ muốn thêm gánh nặng cho anh.

Rồi đám cưới cũng diễn ra như mong đợi nhưng đối với tôi tất cả đang bắt đầu thay đổi, tiền cưới thì trả nợ cho gia đình anh hết, vàng cưới dòng họ anh cho thì anh gợi ý đưa cho mẹ anh giữ. Đã vậy ngay đêm tân hôn, tôi đi vệ sinh thì vô tình phát hiện anh lén ra sau nhà hút thuốc, hôm sau lại mở tiệc nhậu tiếp đến say mèm. Hoá ra bấy lâu nay anh gạt tôi là không hút thuốc và ít rượu chè.

Sau đó, tôi cũng mang thai, ba mẹ tôi muốn xây nhà cho chúng tôi tại thị xã để cả hai thuận tiện cho công việc, tôi được chăm sóc tốt hơn khi mang thai (một phần tôi và anh gom vàng cưới lại còn lại ba mẹ ruột của tôi phụ, sau này có sẽ trả lại). Bên ngoài ai cũng trầm trồ rằng anh có phước mới lấy được tôi. Còn tôi thì nỗi buồn và sự bất mãn ngày càng lớn.

Trong quá trình xây nhà (do có nhiều ý kiến đan xen giữa anh và ba mẹ tôi nên có những chuyện tôi biết anh bằng mặt nhưng không bằng lòng) cộng thêm công việc nhiều anh càng hay cáu gắt với tôi hơn. Tôi mang thai anh chẳng quan tâm, có phụ giúp tôi việc nhà khi bụng to nhưng bỏ mặc tôi tự lo lắng ăn uống và chăm sóc thai nhi. Anh càng không bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi. Có hôm về quê ăn đám nhậu, anh say bí tỉ rồi ngủ ở quê bỏ tôi một mình. Rồi kế hoạch sinh nở tôi cũng tự lo lấy, đến ngày đi sinh tôi còn phải xếp quần áo cho anh vào viện với tôi.

Sau khi sinh, mẹ chồng tôi ra ở cùng chăm sóc giúp. Có mẹ, anh bắt đầu lười biếng, mỗi ngày chỉ việc đi làm, hầu như không làm gì cả, quần áo mặc còn vứt lung tung. Tôi sinh mổ về anh không hỏi han hay kiểm tra vết thương của tôi một lần nào, chăm sóc con hoàn toàn một tay tôi lo. Thời gian rảnh anh có thể nằm cả ngày để xem phim đọc báo nhưng tôi nhờ tí việc ít khi nào mà anh vui vẻ giúp đỡ. Anh chẳng bao giờ tìm hiểu cách chăm sóc con hay quan tâm lo lắng gì đến tương lai của gia đình nhỏ. Đối với anh đi làm như hiện tại là đủ rồi, trong khi từ lúc đám hỏi đến nay tôi là người gửi tiền nuôi em anh khoảng 70% và nhiều chi phí này nọ cho gia đình anh. Vậy mà hôm rồi tôi mua ít quần áo mới hơn triệu thì anh quát tôi là tiêu xài hoang phí. Cả ngày chúng tôi rất ít nói chuyện, chỉ nói khi cần thiết, hiếm khi nào chia sẻ buồn vui với nhau một chuyện gì. Tôi cảm thấy cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Hiện giờ con tôi 3 tháng tuổi, bác sĩ dặn sau hai tháng thì sinh hoạt vợ chồng lại bình thường, thế mà anh không chạm vào tôi (ngoại hình tôi vẫn khá chuẩn, hiện tại chúng tôi ngủ riêng). Tôi biết anh đang tự xử, không nghĩ anh có người phụ nữ khác vì điện thoại và tiền bạc anh đều công khai với tôi. Tôi biết vợ chồng không gần gũi nhau trong thời gian dài sẽ khiến tình cảm nhạt đi nhưng cảm nhận thật sự anh không còn yêu tôi nữa.

Thật sự trong lòng tôi rất rối, đã thử tìm cách nói chuyện với anh nhưng biết do tính tôi hiền, hầu như lần nào cũng nhẹ nhàng góp ý kiến với anh rồi bỏ qua nên chắc sẽ không thay đổi được gì. Hiện tại tôi chỉ biết giữ gìn sức khoẻ để chăm sóc con thật tốt. Liệu những hy sinh của tôi có đáng không? Anh có là người chồng, cha tốt hay không? Liệu tôi có nên duy trì cuộc hôn nhân này không trong khi bản thân không hạnh phúc? Tôi làm như vậy có quá ích kỷ với con không?

Ngay ngày đầu tiên nhìn thấy anh hút thuốc tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay vì cảm thấy bị lừa dối nhưng hy vọng sẽ khuyên được anh bỏ thuốc. Bây giờ dù có con nhỏ tôi nhắc đi nhắc lại nhưng anh vẫn trơ ra và thường xuyên đi nhậu hơn. Tôi hoàn toàn đủ khả năng nuôi con nhưng sợ mình ra quyết định vội vàng, sẽ phải hối hận. Tôi thật sự rất hoang mang.

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 57
  •   Máy chủ tìm kiếm 1
  •   Khách viếng thăm 56
 
  •   Hôm nay 26,981
  •   Tháng hiện tại 464,983
  •   Tổng lượt truy cập 130,048,752