Con bất hiếu vì chẳng thể là người bình thường

Thứ ba - 04/11/2014 21:52
Con bất hiếu vì chẳng thể là người bình thường Con bất hiếu vì chẳng thể là người bình thường

Chưa bao giờ mẹ nói nhưng con biết mẹ đã hiểu bí mật lớn nhất đời con. Con chẳng quên được ngày ba hỏi khi nào lập gia đình, ánh mắt mẹ đượm buồn nhìn con rồi vội vàng quay ra ngoài cửa sổ, con hiểu lòng mẹ sầu gấp ngàn lần con.

Mẹ! Sài Gòn đêm nay lại mưa, con lang thang trong men rượu mà lòng đắng cay biết nhường nào, đêm đục ngầu, đèn khuya nhạt nhòa, con đường phía trước vắng tanh, chỉ nghe tiếng lòng trống trải. Con cứ muốn bước đi nữa mà chẳng biết sẽ bước đi đâu. Con ngước mặt nhìn trời sâu hun hút rồi tự hỏi mình đến cuộc đời này để làm gì, mưa làm con đau rát, đầu lưỡi mặn chát, hình như mưa khóc mẹ ạ. Con nhớ mẹ, nhớ nhà mà chẳng dám về bởi nhiều lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt mẹ buồn con lại đau lắm. Chưa bao giờ mẹ nói nhưng con biết mẹ đã hiểu bí mật lớn nhất đời con.

Con chẳng quên được ngày ba hỏi khi nào lập gia đình, ánh mắt mẹ đượm buồn nhìn con rồi vội vàng quay ra ngoài cửa sổ, con biết lòng mẹ sầu gấp ngàn lần con. Mẹ nhớ không, hôm con về quê nghỉ Tết, các cô chú hàng xóm khen con đẹp trai và chững chạc rồi tranh nhau nhận con làm con rể, hôm ấy mẹ cười thật nhiều nhưng con biết lòng mẹ chua xót gấp ngàn lần con. Rồi hôm con về quê đám cưới bạn thân, buổi chiều nhá nhem se lạnh nơi quê mình, con đau đớn khi vô tình nhìn thấy mẹ ngồi ngoài sân sau và lặng lẽ khóc, con bất hiếu chẳng đủ can đảm chạy đến để lau đi giọt nước muộn phiền trên khuôn mặt mẹ.

Con xin lỗi! Cuộc sống xa nhà với bao lo toan bộn bề, có những lần cứ chạy xe từ con đường này đến con đường khác, mẹ biết tại sao không? Bởi con muốn chạy trốn cái mà con vẫn bị ám ảnh, đó là đêm. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, sau những buổi vui chơi cùng bạn bè con lại trở về là con trong căn phòng trọ với nỗi cô đơn của một kiếp người ngang trái. Con đối diện với nỗi trống trải của riêng mình, muốn gào hét thật to để xé toạc màn đêm tăm tối, muốn đạp đổ tất cả để tìm lại tiếng xôn xao của cuộc sống, muốn chạy thật nhanh đến nơi nào đó để thoát khỏi thân phận éo le này.

Vậy mà đêm cứ là đêm, nham nhám và đục ngầu, con bất lực và sợ hãi với cái người ta gọi là yên bình như đêm. Nhiều đêm con muốn uống thật say bởi thèm lắm một giấc ngủ không có ác mộng. Càng uống con lại càng tỉnh, có lẽ cõi lòng con sâu hun hút nên men rượu cứ làm đau. Đêm nay cũng vậy, con chỉ biết lang thang trong mưa, rồi lại co ro tựa vào gốc cây ven đường nhìn phố vắng lặng.

Mưa làm con lạnh, chơi vơi trong cơn gió ùa về, đâu đó trong cái nhá nhem phía cuối đường con lại thấy ánh mắt đượm buồn của mẹ, con hoang mang và xót xa rồi bật khóc cho tội lỗi của mình. Mẹ ơi! Con bất hiếu đã làm mẹ buồn, chẳng thể mang cho mẹ một niềm vui dù nhỏ nhoi nhất, không tự chăm sóc bản thân mình mà lại lang thang tìm bình yên trong đêm mưa vô vọng. Nỗi đau này, chỉ mình con thôi là đủ mẹ ạ. Mẹ là tình yêu lớn nhất cuộc đời con, ước gì mẹ chưa bao giờ biết được sự thật cay đắng về giới tính của con, để con được mãi là niềm tự hào và hạnh phúc của mẹ. Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều!

Hoàng

Nguồn tin: vnexpress


 
 Từ khóa: nhá nhem
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 102
  •   Máy chủ tìm kiếm 3
  •   Khách viếng thăm 99
 
  •   Hôm nay 3,882
  •   Tháng hiện tại 237,846
  •   Tổng lượt truy cập 128,836,024