Mệt mỏi khi sống với người chồng "bẩn tính"

Thứ năm - 24/03/2016 18:14
Mệt mỏi khi sống với người chồng "bẩn tính" Mệt mỏi khi sống với người chồng "bẩn tính"

Tôi gồng mình sống, nhịn, cố gắng hàn gắn. Nếu đã động đến anh thì tôi có ngọt nhạt giải thích anh vẫn kiểu cười khẩy "à ra thế, tôi chả quan tâm".

Tôi 29 tuổi, chồng bằng tuổi, lấy nhau hai năm và có một nhóc gần một tuổi, từ lúc yêu đến cưới là cả chặng đường gian nan. Tôi là một cô gái bình thường, được cái dáng người kéo lại và cũng biết ăn mặc nên không đến nỗi xấu. Chồng đến với tôi khi còn đầy bóng hình người cũ (người yêu đầu bỏ anh để yêu bạn thân anh), rồi anh còn đi yêu người khác khi đang yêu tôi vì lý do muốn tìm hiểu người gần nhà. Tôi nhà xa (cách 180km), con nhà bình thường (người anh tìm hiểu bố làm to ở huyện), anh thẳng thắn xin phép tôi đi tìm hiểu người ta mấy tháng, tôi buông cho anh đi luôn. Khép lại mọi chuyện, sau gần một năm chúng tôi vẫn về với nhau. Khi tôi về nhà anh thì liên tiếp gặp "tai nạn" nhận nhầm cô nọ cô kia, từ người nhà đến thầy bói, vì yêu cô nào mẹ với anh cũng đi xem bói.

Anh là người điềm đạm, lễ phép (ảnh hưởng cách giáo dục của mẹ) nhưng tính cục và nóng. Với người ngoài anh đúng kiểu "con nhà người ta", nhưng với gia đình đặc biệt là mẹ và vợ, không còn tính xấu gì anh không bộc lộ. Anh không say sưa rượu chè, sợ tụ tập ăn uống, không đua đòi, rất tiết kiệm, chăm vợ con (rất chăm con từ thay tã, bế ngủ, chơi... dành hầu hết thời gian cho con). Cũng chính vì con là cục vàng nên chỉ hắt hơi sổ mũi cũng là một vấn nạn với anh. Anh bi kịch hóa vấn đề, thở ngắn thở dài rồi đá thúng đụng nia mọi người. Bên cạnh đó, còn một tính mà giờ là nguyên nhân chính gây bất hòa và cuộc sống ngột ngạt căng thẳng cho gia đình tôi, theo như mẹ anh gọi là "bẩn tính".

Ngay từ hồi yêu nhau, không dưới 4 lần anh hét tôi câm miệng ở giữa đường (ngay cả khi đang dừng đèn đỏ đông người). Có lần trên đường từ nhà anh lên Hà Nội anh còn dọa đánh tôi giữa đường và hình như sau vụ này là lần duy nhất anh có mở miệng nói lời xin lỗi. Dạo gần đây, hở tí anh xưng mày tao; lúc vui vẻ tôi đã nói với anh rằng cuộc sống kiểu gì cũng có lúc "cơm không lành canh không ngọt" nhưng tuyệt đối phải sống tôn trọng nhau. Vấn đề mọi chuyện đều đến từ việc rất nhỏ, ví dụ lúc bình thường nói chuyện tôi chỉ bảo nhà anh chân vòng kiềng là do di truyền đấy; thế mà lúc cãi nhau anh nói vào mặt tôi "Chả lẽ nhà cô có cái gen mất dạy". Lý do chỉ vì thằng em tôi đến chơi ăn cơm, anh ngồi phòng trong nên nó không thò đầu vào chào. Rồi nó ăn cơm xong lại bỏ đồ vào tủ mà không đậy. Tôi đang bế con ngủ, bảo anh bỏ tạm ra ngoài đi lát tôi sẽ đậy, anh quay ra nói "Tôi không hầu chị em cô".

Anh em tôi gần gũi, có đến chơi cũng chẳng bao giờ chúng nó chào kiểu "Em chào chị ạ, em chào anh ạ", chỉ hỏi nhau câu "Nay chị làm về sớm ạ", "Cháu đâu rồi", thực ra nó cũng là một cách chào hỏi thôi, lúc vui vẻ không sao, lúc có chuyện là cái cớ để anh "mặt nặng mày nhẹ". Rút kinh nghiệm tôi gom tất cả lũ em lại và quán triệt ra về chị không cần chào, quay qua anh mà chào cho dõng dạc. Tôi cũng giải thích với anh nhiều lần rằng không cần lúc tình cảm phải nói thêm câu yêu vợ, chỉ cần lúc nóng giận anh kìm nén cái miệng một chút. Xưng hô như thế với vợ chả làm ai chết, cũng chả li dị luôn được, nhưng lâu sẽ gây xa cách, mất tình cảm với nhau, nhưng lần sau đâu lại vào đấy.

Rồi gần đây đến chuyện vợ chồng, con bé nhà tôi rất quấy, khóc đêm khóc ngày. Đến giờ 11 tháng rồi cháu đã ngoan hơn rất nhiều nhưng tối ngủ vẫn phải bế ru, đêm bú liên tục vì cháu ngủ không ngon, không cho bú lại dậy chơi. Đêm tôi chỉ ngủ thực sự được tầm 2-3 tiếng, còn không thì canh me con cả đêm. Tôi sinh chẳng có mẹ chồng mẹ đẻ chăm, vài tháng nay bà nội mới lên trông cháu ít ngày vì tôi đi làm. Cũng may anh là người chồng chu đáo và biết chia sẻ công việc. Vấn đề là, không biết do thay đổi sau sinh hay do bị stress nhưng chuyện quan hệ tôi không được hào hứng. Nếu tầm 5 ngày trở lên thì tôi còn cảm thấy hào hứng nhưng nhu cầu của anh khá cao, có thể hàng ngày cũng được. Lúc nào khó chịu quá tôi khất sang ngày hôm sau, lúc anh vui vẻ chấp nhận, lúc anh đồng ý nhưng những tháng ngày sau đó là địa ngục vì anh "đá thúng đụng nia", mặt sưng xỉa và coi như không động vào vợ. Tôi lại phải chủ động làm hòa, được đà đó anh lại muốn liên tục. Tôi nói rõ ràng, có thể do bản thân thay đổi hormone và nội tiết sau sinh, có thể do stress...

Khi vợ chồng tình cảm, những lần anh xúc phạm mày tao với tôi nó nhảy múa trong đầu, làm tôi cũng giảm cảm hứng. Mọi người thường bảo nếu từ chối chồng sẽ gây cho anh cảm giác bị yếu kém, tôi sợ anh nghĩ điều đó nên đã giải thích. Tôi không chán chồng để tìm vui thú bên ngoài, hãy nghĩ tôi đang bị bệnh mà thông cảm, nhưng anh không cần biết gì hết, anh lại đưa tôi bài báo nói về chuyện hậu quả của việc từ chối chồng với một câu "Đọc đi không cần giải thích nhiều”. Anh không chịu hiểu và không muốn hiểu. Tôi nói rõ với anh mình không muốn mỗi lần vì chuyện này mà lại căng thẳng với nhau cả tháng. Tôi cũng nói đủ lời để mong anh hiểu nhưng anh vẫn quay ra cùn với tôi, nói nếu không thích động vào nhau thì mỗi đứa tự giải quyết nhu cầu. Vui vẻ tôi cũng nói anh rằng đừng có đùa cợt kiểu thế. Bình thường không sao, lúc có chuyện anh lại lôi ra nói mà không đúng sự thật. 

Tôi gồng mình lên sống, nhịn, cố gắng hàn gắn. Nếu đã động đến anh thì tôi có nói gì, ngọt nhạt giải thích anh vẫn kiểu cười khẩy "à ra thế, tôi chả quan tâm". Thực sự tôi rất mệt mỏi với cuộc sống như thế này, mong các bạn tư vấn giúp tôi. Chân thành cảm ơn.

Phương

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 157
  •   Máy chủ tìm kiếm 2
  •   Khách viếng thăm 155
 
  •   Hôm nay 16,772
  •   Tháng hiện tại 76,805
  •   Tổng lượt truy cập 130,498,890