Thấy mình giàu có vì ít ra chẳng phải lo chạy ăn từng bữa

Chủ nhật - 24/01/2016 08:15
Thấy mình giàu có vì ít ra chẳng phải lo chạy ăn từng bữa Thấy mình giàu có vì ít ra chẳng phải lo chạy ăn từng bữa

Mình còn giàu lắm vì chỉ thua kém một số người nhưng lại hơn biết bao nhiêu người, ít ra cũng không phải lo từng bữa cơm, lo từng manh áo. 

Bữa trước có buột miệng nói với chồng "Sao mình nghèo quá vậy chồng". Chồng chỉ im lặng nhìn mình "hứ" một tiếng rồi cười bâng quơ chẳng đủ làm mình hiểu lắm. Hàng ngày, mình bầu bì rảnh rỗi, ngoài thời gian bị con làm mệt và những lúc hứng chí đem sách vở ra ôn luyện, với đôi khi làm vài ba việc linh tinh rất đàn bà trong nhà thì mình đi đi lại lại ngó nghiêng từng ngóc ngách một cách không biết chán, để suy nghĩ xem dăm ba hôm nữa khi có tiền thì sẽ mua cái gì, đặt vào chỗ nào, những tháng tiếp theo sẽ lại mua thêm cái gì, lại đặt vào chỗ nào. Những món ấy thực sự chỉ làm cho ngôi nhà của mình xinh đẹp hơn thôi chứ nó không làm mình no nê. Khi trước mắt mình, ngôi nhà vẫn đang trống trải nhiều mảng, có thể đầy đủ theo năm tháng nhưng nó khiến mình cảm thấy bất lực và "nghèo" khi muốn mua ngay mà không thể.

Cuộc sống gia đình chỉ mới bắt đầu và vợ chồng còn phải sắm sửa thêm vào lúc này, lại thêm có em bé nữa, nên nhiều khi mình thấy mình "nghèo". Mà cũng phải, người ta "giàu" là khi mua đồ không cần nhìn giá, thích là mua thôi; đi ăn không cần nhìn qua bên tay phải của thực đơn, thích là ăn thôi; du lịch không cần chọn lựa xe, tàu, hay máy bay, đi đâu, ở đâu, thích là đi thôi. Mình làm gì liên quan đến tiền đều phải suy nghĩ cẩn trọng. Chỉ là mua một gói mì, mua một cái vé xe buýt, mua một bó rau, một chai xà bông,... mình đều suy nghĩ chi ly đến mức tưởng như sắp bỏ ra một số tiền thật lớn để đầu tư vào dự án kinh doanh hoành tráng nào đấy, khiến mình cảm thấy mình "nghèo" quá.

Mấy tháng gần đây, vợ chồng mình mới chuyển nhà, mua rồi lại mua để cho ngôi nhà thêm đầy đủ. Lại thêm mình thèm toàn những thứ đồ ăn đắt tiền, rồi nhiều khoản phát sinh, nó khiến vợ chồng rơi vào thế "kẹt", mới giữa tháng đã hết tiền. Tuy thức ăn thì luôn dự trữ, tiền tiết kiệm có sẵn (nhất quyết không được đụng đến, trừ trường hợp khẩn cấp) nhưng ví dụ có thêm việc cần đến tiền hoặc bà bầu có thèm thuồng món gì đó bất chợt thì nó lại làm mình cảm thấy "nghèo". Mình hiểu, khi mới bắt đầu hẳn ai mà chẳng khó khăn. Người ta "giàu" còn có lúc vung mớ tiền lẻ cũng phải suy nghĩ thì mình chưa "giàu" phải có nhiều cái "kẹt". Mỗi lần mình "nghèo" lại thương chồng vô cùng, vì khi mình đang trong trạng thái "nghèo" thì anh ấy chẳng phải là "nghèo hơn cả nghèo" sao?

Mấy lúc túng tiền, một chiếc bánh pizza mua về anh chỉ dám ăn một góc nhỏ xíu, còn lại phần 2 mẹ con. Anh rất thích uống nước dừa nhưng mua về anh không đụng lon nào cũng chỉ dành phần cho 2 mẹ con. Thậm chí khi có tiền, dư dả anh vẫn tiết kiệm từng đồng đi xe buýt mỗi khi có việc, thà đi bộ dù chân nứt nẻ và bị đau. Anh bảo "để dành tiền cho Lin ăn". Những hôm đi dạo ở tiệm đồ nội thất "second hand", hiếm hoi lắm anh mới cho mình rinh về vài thứ nhỏ nhặt mà mình mất công năn nỉ. Thực lòng là những món đồ ấy, nó hiếm chứ không tràn lan và mình thích không chỉ vì nó rẻ mà còn thích vì thích nữa. Anh thì lại nghĩ cô vợ đàn bà ham đồ rẻ, tiếc tiền. Anh nói chắc như đinh đóng cột "Anh không muốn em xài cái gì cũ hết, có tiền thì mua đồ mới mà xài", làm mình vừa tức cười vừa rơi nước mắt trong lòng. May mà mấy cái khoảnh khắc "nghèo" ấy chỉ đến trong dăm ba lúc vợ chồng mình "kẹt". Cũng cám ơn nó mà vợ chồng mình hiểu và yêu nhau nhiều hơn.

"Nghèo", đó là khi mình cảm thấy bất lực trước một nhu cầu vật chất đôi lúc không cần thiết. Thế là mình tự thấy, tự cho rằng mình "nghèo". Hôm nay, mình mới hiểu cặn kẽ về cái "nghèo" qua bộ phim Oshin của Nhật. Là khi con người ta cảm thấy một củ khoai thật ngon, khi mà bát cơm trắng trơn không trộn cùng củ cải là một món ăn xa xỉ, khi mà một bao gạo là tiền công cho 12 tháng ở đợ, khi mà mình câu được con cá nhưng cái cần câu không phải của mình thì con cá ấy thuộc về chủ nhân cái cần câu, khi mà một bà lão gầy gò mặc cảm bởi bệnh tật chỉ muốn chết đi và thường xuyên bỏ bữa để đỡ gánh nặng và đỡ cái ăn cho con cháu, khi mà một đứa bé 7 tuổi ý thức phải từ bỏ khao khát được đi học để đi ở đợ trông trẻ, bớt miếng ăn cho gia đình. Hoá ra, mình "giàu" chán vì chỉ thua kém một số người nhưng lại hơn biết bao nhiêu người, ít ra cũng không phải lo từng bữa cơm, lo từng manh áo. Không ngừng phấn đấu để "giàu" nhưng mình cũng không quên những khi "nghèo" vì lúc mình "nghèo" lại ngộ ra nhiều sự thật trần tục nhất.

Phương

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 144
  •   Máy chủ tìm kiếm 1
  •   Khách viếng thăm 143
 
  •   Hôm nay 10,915
  •   Tháng hiện tại 43,465
  •   Tổng lượt truy cập 130,465,550