Em tin cô ấy sẽ mang đến cho anh tổ ấm thực sự

Thứ tư - 04/02/2015 09:33
Em tin cô ấy sẽ mang đến cho anh tổ ấm thực sự Em tin cô ấy sẽ mang đến cho anh tổ ấm thực sự

Yêu nhau 6 năm. Chia tay nhau đã gần 2 năm. Đến giờ phút này em vẫn không hối hận khi buông tay. Em biết anh rất hận em, rất ghét em.

Giờ đây, nhìn thấy anh hạnh phúc, tay trong tay bên người đó, em cảm thấy lòng mình thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Bởi em đã dứt khoát kéo anh ra khỏi những đau khổ chồng chất, những khoản nợ lê thê, khủng khiếp của gia đình mà em có lạc quan nhiều đến bao nhiêu cũng không nghĩ được thời gian trả hết. 

Anh biết không, khi anh quen người đó chỉ sau khi chia tay em 3 tuần, em đau khổ, em mù quáng muốn quay lại bên anh. Anh nói rằng vẫn yêu em và muốn ở bên em, nhưng ánh mắt anh có chút do dự. Rồi anh đắn đo. Lúc đó, em không muốn giữ anh lại nữa. Có lẽ thời gian ở bên em, anh đã chịu đựng cùng với em chừng đó là quá đủ. Có lẽ anh cũng mệt mỏi giống em, nhưng anh không thể nói ra, không thể buông, vì chúng ta đã đính hôn và định ngày cưới. Chia tay, em biết anh đau khổ nhiều, nhưng em nhìn trong đôi mắt của anh có tiếng thở phào nhẹ nhõm. Ngày mẹ chở em qua nhà anh nói lời xin lỗi vì hủy hôn, mưa to, sấm chớp, đường đi đầy ổ gà, cũng chông gai như con đường mà em đang đi. 80 cây số, một lời xin lỗi. Mẹ anh, chị anh, mọi người trước đây thương em bao nhiêu, bây giờ ai cũng trách móc em. Em biết giải thích sao đây ngoài hai từ xin lỗi.

Từ khi chia tay, em sống một cuộc sống không có hai chữ tình yêu. Em dồn tất cả vào công việc, làm thêm, em nhận dạy học sinh tại nhà, em nhận dịch thuật ban đêm. Đôi khi em nhớ đến anh, quay quắt và da diết. Có những lúc em chỉ muốn chạy tới mà ôm lấy anh, mà dụi đầu vào ngực anh, khóc nấc lên mà nói với anh rằng: “Anh có hiểu được em không”.

Lúc mới chia tay, anh hỏi em rằng: “Em định sống như vậy suốt đời sao”. Em nghĩ vậy đó anh. Em không có đủ thời gian để làm việc, huống gì để hẹn hò, tìm hiểu, yêu đương. Giờ ba mẹ em cũng chia tay, bởi quá mệt mỏi và dằn vặt nhau về khoản nợ. Nợ vẫn còn mà gia đình đã tan vỡ. Có lẽ không ai có đủ bản lĩnh để đi cùng em và chở che cho em. Em cũng đã từng nghĩ đến cái chết. Trong phút giây cùng quẫn đó, em gọi điện cho em trai, nó nói với em rằng: “Chị đừng bỏ em. Em chỉ có mình chị thôi”. Kể từ đó, em sống mạnh mẽ hơn, em cho mình tự do khóc đến cạn kiệt nước mắt, rồi em đứng dậy, hong khô hết những đau đớn trong lòng. Em thấy mình ích kỉ khi muốn tự mình giải thoát. Em phải trả hết số nợ đó cho gia đình, em phải lo cho em trai mình cưới vợ. Rồi còn chăm con cho vợ chồng nó nữa chứ. Em phải hoàn thành cho xong luận văn cao học, điều mà em đã bỏ lỡ 6 tháng nay. Em phải sống, mạnh mẽ, kiên cường, để tuổi thanh xuân của mình không trở nên vô nghĩa.

Hai tháng nữa anh cưới. Hôm nay bạn em nói với em như vậy đấy. Em cười. Đúng rồi, gần 2 năm rồi còn gì, anh cũng phải cưới vợ, đó là điều tự nhiên thôi. Em thấy lòng mình se sắt, nhói lên, đôi mắt em nhòe đi.

Nhưng… Em tin cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, có thể mang đến cho anh hơi ấm của một gia đình hạnh phúc, của một tổ ấm mới xây không nhuốm màu lo lắng, của những buổi tối ngồi trên sân thượng uống trà và ngắm trăng, của những khóm hoa màu tím li ti mà trước đây em luôn nghĩ mình sẽ trồng khi chúng ta về chung một nhà. Anh cũng phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy đấy nhé!

Từ đáy lòng mình, em chúc anh và người ấy hạnh phúc. 

H.T.H.

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 121
  •   Máy chủ tìm kiếm 35
  •   Khách viếng thăm 86
 
  •   Hôm nay 8,535
  •   Tháng hiện tại 269,787
  •   Tổng lượt truy cập 128,867,965