Bạn gái đã ra đi mãi mãi trên đường đến nhà tôi ra mắt

Thứ ba - 29/03/2016 08:37
Bạn gái đã ra đi mãi mãi trên đường đến nhà tôi ra mắt Bạn gái đã ra đi mãi mãi trên đường đến nhà tôi ra mắt

Tôi không biết đến bao giờ có thể quên được em nhưng nói thật là không muốn quên, cũng không muốn chôn vùi mình trong ký ức đau khổ đó.

Tôi là tác giả bài viết: "Bạn gái là hotgirl nhưng không bao giờ chê tôi nghèo". Từ lúc nhận sự chia sẻ tích cực của các bạn, tôi đã suy nghĩ lạc quan hơn rất nhiều. Đa phần các bạn đều khuyên tôi đối diện với tình yêu của mình, đừng buông tay vì bạn gái tôi là người rất tốt. Tôi biết điều này, gần hai năm từ lúc tôi kể chuyện tình của mình lên đây, bạn gái vẫn không hề biết những dòng tâm sự đó. Giờ tôi không còn suy nghĩ về điều mà trước đây luôn trăn trở nữa, vì tất cả đã chẳng còn gì để suy nghĩ nữa. Nói ra có thể các bạn sẽ không tin, chính tôi cũng không muốn tin đó là sự thật vì tôi đã mất em mãi mãi.

Em đã mất hồi tháng 10 năm ngoái vì một tai nạn giao thông, đó chính là lần em về Kiên Giang, quê tôi để ra mắt gia đình tôi. Nghe tin em bị tai nạn, tôi như chết đứng tại chỗ. Buổi trưa hôm đó tôi như không còn là chính mình, đến bệnh viện để nhìn em lần cuối, tôi đã khóc lên như một đứa trẻ. Mẹ tôi cũng có mặt ở đó. Từ lúc sinh tôi ra và nuôi lớn đến giờ, bà chưa từng thấy con trai mình khóc nhiều đến vậy. Bà cũng khóc vì đã mất đi một đứa con dâu tương lai, người mà con trai bà yêu nhất trên đời. Ba mẹ em cũng biết chuyện, vượt cả trăm cây số từ Sài Gòn về Kiên Giang. Khỏi phải nói ba mẹ em đã đau khổ như thế nào, họ cũng vật vã, trách móc... Chứng kiến cảnh ngày hôm đó em đã rời xa, không ai cầm được nước mắt.

Đám tang em tôi đến cả ba ngày, xin ba mẹ em cho tôi được đứng bên quan tài. Họ không đồng ý nhưng vẫn chấp nhận cho tôi ở lại. Bạn bè em rồi bạn bè tôi đến viếng, họ an ủi tôi rất nhiều. Những ngày đó, nước mắt của tôi chảy ngược vào trong. Mỗi lần nghe tiếng kèn ai oán thổi lên, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Tôi cách ly với mạng xã hội, với những thú vui mà ngày trước thường dùng. Tôi không dám nghe lại bản nhạc mà ngày trước cả tôi và em đều thích nghe, mỗi lần cùng đi uống cà phê ở quán người bạn là chúng tôi lại nhờ mở nhạc đó. Giờ tôi không dám nghe vì sợ nghe rồi sẽ không thể thôi nhớ em được.

Cuộc đời thực tế không như trong những bộ phim, không phải ai cũng được kết thúc có hậu. Thà tôi chịu mất em vì nghèo, để em lấy người khác, để tôi vẫn có thể nhìn thấy em, thầm chúc cho em được hạnh phúc còn hơn phải chịu mất em mãi mãi. Tôi rất hận bản thân vì ngày trước mình quá tự ti, nhiều lúc đã làm em buồn, không yêu em hết lòng; để rồi hôm nay không còn em nữa, tôi lại nhớ da diết và giận mình vô cùng. Gần nửa năm từ lúc em mất, tôi vẫn nhớ những kỷ niệm đã có của hai đứa. Tôi không biết đến bao giờ mình có thể quên được em nhưng nói thật là không muốn quên, cũng không muốn chôn vùi mình trong những ký ức đau khổ đó.

Nếu ai đấy có được một người yêu tốt như thế, đừng làm họ phải buồn, đừng để đến lúc mất rồi lại khóc vì ân hận. Đây là lời chia sẻ thật lòng của một người đã từng trải qua cảm giác ấy. Ở một nơi nào đó tôi cầu chúc cho em luôn cười vui vẻ như lúc em còn bên tôi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm và chia sẻ với tôi, mong các bạn có một chuyện tình thật đẹp, không bị dang dở giống tôi.

Phan

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 364
  •   Máy chủ tìm kiếm 1
  •   Khách viếng thăm 363
 
  •   Hôm nay 38,448
  •   Tháng hiện tại 298,510
  •   Tổng lượt truy cập 133,382,258