Ba năm chưa nguôi nỗi đau bỏ con

Thứ tư - 17/06/2015 12:00
Ba năm chưa nguôi nỗi đau bỏ con Ba năm chưa nguôi nỗi đau bỏ con

Ba năm đã trôi qua nhưng nỗi ám ảnh về đứa con chưa bao giờ nguôi ngoai, nó luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ. Tôi hận mình không thể giữ con ở lại.

Tôi và anh từng có những lúc thật hạnh phúc cho đến khi tôi có em bé, anh bắt đầu trở mặt không thể tưởng tượng được. Anh ép tôi phá thai dù tôi đã cầu xin, năn nỉ. Anh cương quyết đến lạnh lùng, nói nếu lấy anh tôi sẽ khổ cả đời, đó là lý do anh buộc tôi phải bỏ đứa con. Tôi là con út trong nhà, bố mẹ đã cao tuổi, cuộc sống ở thôn quê vô cùng phức tạp, nếu giữ đứa con này thì suốt đời bố mẹ tôi không thể ngẩng đầu lên với bà con lối xóm. Tôi là sinh viên năm hai, suy nghĩ không được nhiều.

Cuối cùng đó là lời chia tay không một chút luyến tiếc từ anh. Anh hắt hủi, ruồng rẫy, chửi mắng tôi. Tôi đau đớn, nhục nhã, chính lúc đó anh tiêm nhiễm vào đầu bố mẹ anh những gì khiến họ đột nhiên ghét bỏ tôi, đồn thổi những tin xấu về tôi, rồi đưa ra lý do không hợp tuổi, thậm chí gọi điện cho tôi và nói sẽ không bao giờ chấp nhận. Họ không biết tôi đang mang trong mình giọt máu của nhà họ.

Tôi đã chọn cách im lặng, một mình ôm chặt nỗi đau. Tôi đi bỏ con, thân xác cào xé, tinh thần hoảng loạn, tự hủy hoại bản thân bằng nhiều cách. Có lúc tôi nghĩ đến cái chết để giải thoát, rồi chợt nhìn vào bố mẹ già để quyết tâm phải sống, nỗ lực hơn rất nhiều. Có những lúc cố quên mọi chuyện, tha thứ cho anh, mục đích chính là bản thân được thanh thản nhưng thái độ của anh không thể chấp nhận được. Anh không hề xin lỗi tôi nửa lời, bên cạnh đó còn châm chọc, khinh bỉ tôi. Hận thù trong tôi ngày một lớn hơn.

Tôi muốn sống một cuộc sống đơn giản nhưng chính sự mất mát, hận thù ấy khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Tôi phải sống để làm chí ít một điều gì đó khiến anh, vợ tương lai của anh, bố mẹ anh chịu gấp trăm lần nỗi đau tôi phải chịu. Giờ anh chuẩn bị lấy vợ, tôi có nên nói cho cô ấy biết không? Rồi bố anh nữa, có nên cho họ biết? Tôi muốn họ phải biết trên đời có luật nhân quả, muốn họ day dứt không yên, muốn đêm tân hôn của đôi vợ chồng đó sẽ đẫm nước mắt.

Tôi biết, phá vỡ hạnh phúc của người khác mình cũng không được tốt đẹp gì, tự biến mình thành kẻ khốn nạn trong mắt cả nhà anh nhưng so với những gì tôi phải chịu đựng thì đâu có đáng gì. Ba năm đã trôi qua nhưng nỗi ám ảnh về đứa con chưa bao giờ nguôi ngoai, nó luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ, thôi thúc tôi phải làm điều gì đó.

Tôi hận bản thân không thể giữ con ở lại, không bảo vệ được con, hận cả nhà anh nữa. Cứ nghĩ nếu anh hạnh phúc thì thật bất công cho mẹ con tôi quá, không thể chịu đựng được. Tôi quá hận, quá căm phẫn con người này. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.

Phượng

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 203
  •   Máy chủ tìm kiếm 4
  •   Khách viếng thăm 199
 
  •   Hôm nay 9,621
  •   Tháng hiện tại 42,171
  •   Tổng lượt truy cập 130,464,256