Anh nói chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ em lớn

Chủ nhật - 06/03/2016 20:11
Anh nói chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ em lớn Anh nói chẳng còn đủ kiên nhẫn để chờ em lớn

Hơn 3 năm anh cố gắng giúp em lớn, không thúc ép, chẳng nặng lời, chỉ ở cạnh động viên, nhắc nhở . Để bây giờ anh bảo: Mình không hợp.

Em - con bé ngổ ngáo ngày nào, con bé chỉ đam mê võ, thích những trò hành động, thích màu áo xanh, thích những trò mạo hiểm và tất tần tật sở thích của con trai. Gặp anh, anh bảo: Con gái thường dịu dàng, có chút son nhẹ cho môi thêm hồng, thỉnh thoảng mặc váy với giày cao gót thì em sẽ không đi hai hàng và cũng chẳng rung đùi hay gác chân nữa, em sẽ nhẹ nhàng hơn. Quen rồi thì sau này đi làm em không bị hẫng, biết nấu ăn thì được khen đảm đang đấy, không làm thay đổi nhiều cá tính của em đâu. Em chẳng thèm quan tâm vì nghe mẹ nói hoài, nghe mọi người nhắc riết. Rồi anh trang bị cho em những thứ ấy, nhắc khéo từ từ, mưa dầm thấm lâu anh nhỉ!

Thế là ra ngoài thỉnh thoảng em cũng áo váy, giày dép, cũng tô điểm nhẹ nhàng bên cạnh cá tính thường nhật, cũng tập quan sát những món ăn khó để học theo và nhiều thứ khác nữa. Ngày qua ngày em thấy mình khác hơn, như có một thế giới phong phú mới, em vẫn đi học, đi làm thêm, tham gia hoạt động xã hội và về quê thường xuyên, hàng tuần vẫn gặp anh một lần. Chỉ là cái tính bướng bỉnh, ngang tàng làm theo ý mình của em mãi vẫn không thay đổi. Em chẳng nghe lời ai khuyên nếu thấy việc đó đúng.

Gắn liền với tuổi thơ gai góc, với những gì khi nhỏ từng trải qua thì với em việc một mình ở giữa rừng cả tháng, chạy xe máy 150 km trong đêm tối, chạy xe Sài Gòn trong trời mưa buổi đêm có là gì. Với anh thì lại khác, anh bảo thương xót em, không nghĩ cho mình thì nên nghĩ cho những người thương yêu lo lắng cho em kìa. Em vẫn tỉnh bơ “Em là con bé lớn lên từ sỏi đá, chẳng phải nhung lụa” nên anh không phải lo. Những lần như thế em thấy nét mặt anh thoáng buồn, có chút bất lực trước em. Anh hay bảo hơn em nhiều tuổi mà nhiều khi thấy suy nghĩ em người lớn quá, lớn hơn cả anh nữa, nhưng sao nhiều lúc em lại như một đứa trẻ. Em chỉ cười rồi nhìn lên bầu trời, nhìn theo những ngôi sao và những giấc mơ ngày bé chưa từng thổ lộ cùng ai.

Thật sự trong tận thâm tâm em rất ngưỡng mộ anh, trong mắt em anh là người có vị trí xã hội, trưởng thành, đáng tin tưởng, ấm áp vô cùng, biết phấn đấu trong sự nghiệp. Thế mà ngoài miệng em chưa bao giờ thừa nhận những cố gắng của anh, em toàn bảo anh cũng chỉ là thầy giáo hay bắt nạt học trò, sinh viên trong đó sợ kỷ luật mới sợ anh chứ sinh viên trường ngoài còn lâu. Rồi mỗi lần anh nỗ lực đạt được một vị trí khó nhằn vẫn hớn hở thông báo cho em, mặt em lạnh tanh mà trong lòng vui không hết, cảm thấy hãnh diện vì anh lắm. Em hay bảo anh thật khô khan nhưng biết anh rất ấm áp và lãng mạn. Anh muốn hai đứa đi du lịch riêng để có nhiều kỷ niệm, thêm gắn bó nhưng em khư khư không đồng ý vì những suy nghĩ đen tối trong đầu, không phải em không tin anh mà không tin chính mình. Thật đấy, em không ngụy biện đâu!

Nhiều lần như thế làm anh nghĩ em không tin tưởng ở anh mất rồi. Những cử chỉ quan tâm thật nhẹ nhàng, nghĩ đến là tim em nhói lên một nhịp. Anh từng hỏi sao em chọn anh mà không phải là họ - những người hơn anh về mọi mặt? Lúc đó em giận lắm, tình yêu mà đưa lên bàn cân như cân cá ngoài chợ được sao? Nếu em như vậy chắc bây giờ đã có người khác rồi, chẳng ngồi đây mà tâm sự thế này. Anh đến với em từ từ và đi nhanh như một cơn gió. Vẫn yêu thương chiều chuộng em cho đến tận ngày anh tuyên án tử hình cho tình yêu của chúng mình, làm em không kịp tiếp nhận nữa, để lại trong em 1001 câu hỏi vì sao.

Lần đầu tiên trong đời, trước mặt người khác em lại khóc như một đứa trẻ như vậy mà chẳng nói được gì, cũng là lần đầu tiên em biết cảm giác xỉu thế nào. Em thật sự bất ngờ về sự yếu đuối nơi mình, bình thường chắc chẳng thể chấp nhận được mình như vậy đâu. Thế nhưng... “Yêu không có tội và tình yêu nào đâu có lỗi, lý trí ơi cứ để con tim đập đúng nhịp của nó”. Đã 4 tháng trôi qua, những kỷ niệm vẫn ùa về, con tim nhói lên như mọi khi, con bé ngốc nghếch vẫn nuôi một hy vọng mong manh, chỉ biết là chắc em còn nhỏ quá chưa thể hiểu được lý do.

Em nhỏ thật mà, nhỏ hơn anh 7 tuổi, còn phải học hỏi nhiều lắm phải không anh? Tuy trong thời gian còn trên ghế giảng đường em vẫn đi làm thêm đủ thể loại, cũng va vấp nhưng chưa đủ trưởng thành. Giờ chuyên tâm đi làm rồi, đúng là em còn phải học hỏi nhiều thật anh ạ. Cám ơn anh đã giúp em bớt hẫng khi hòa nhập vào môi trường mới. Anh không còn đủ bao dung và kiên trì đợi em lớn nữa rồi. Hơn 3 năm anh cố gắng giúp em lớn, không thúc ép cũng chẳng nặng lời, chỉ ở bên cạnh động viên, nhẹ nhàng nhắc nhở . Để bây giờ anh bảo: Mình không hợp, đợi em đủ lớn đã rồi tính, anh không hứa hẹn điều gì.

Em lớn rồi anh vẫn ở đó đợi em chứ? Ai rồi cũng lớn, cũng trưởng thành trong cả suy nghĩ và hành động thôi phải không anh?

Ốc

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 193
  •   Máy chủ tìm kiếm 3
  •   Khách viếng thăm 190
 
  •   Hôm nay 21,532
  •   Tháng hiện tại 241,309
  •   Tổng lượt truy cập 130,663,394