Em buông tay, chồng nhé

Thứ sáu - 10/10/2014 19:44
Em buông tay, chồng nhé Em buông tay, chồng nhé

Bị nhà chồng hắt hủi nhưng em vẫn cố gắng tin anh còn yêu em. Em cắn răng, nuốt nước mắt bao đêm nhịn nhục để chờ ngày anh về nhưng chẳng chịu nổi, đành lặng lẽ ra đi.

Anh! Vợ chồng mình quen nhau bảy năm. Khi đó anh là chàng sinh viên vừa ra trường, không tiền, không công việc, không nhà cửa; em học lớp 12 chuẩn bị thi đại học. Em đã quen anh trong một cú làm quen liều lĩnh, anh nhét tờ giấy làm quen vào tay em rồi chạy mất tiêu. Rồi mình liên lạc, quen, yêu nhau, bảy năm quen biết, vợ chồng mình cùng nhau chia sẻ những vui buồn. Một sinh viên mới ra trường còn nhiều bỡ ngỡ, chưa xin được việc, anh lo lắng lắm. Căn nhà xưa nơi gia đình anh cư ngụ nho nhỏ trong một con hẻm vắng, căn nhà thiếu trước hụt sau. Lần đầu tiên em đến, anh bảo em đừng chê, đừng buồn vì nhà anh nghèo lắm.

Em lúc nhỏ thường mơ về hoàng tử và những lâu đài, anh bảo “Đừng thất vọng, đừng buồn vì anh rất nghèo. Có em rồi anh sẽ cố gắng vươn lên. Một ngày nào đó anh sẽ sửa lại nhà, nhà cửa rộng rãi hơn rồi chúng mình sẽ có một ngôi nhà ấm áp và tràn đầy niềm vui”. Em tin và yêu anh, tin một ngày nào đó chúng mình sẽ hạnh phúc, có cuộc sống vui vẻ. Ngày đó, em có bao nhiêu người thương mến, những chàng trai khá giả, có công việc ổn định. Em chỉ biết yêu anh và chờ đợi một ngày nào đó anh của em sẽ thành công.

Khi em ra trường cũng là lúc anh thăng tiến trong công việc. Căn nhà xưa giờ khang trang hơn, em cũng lận đận trong công việc, một thời gian sau ổn hơn, chúng mình kết hôn sau bảy năm yêu nhau, tình yêu quá đẹp phải không anh? Ai cũng nghĩ đó là kết thúc đẹp của một câu chuyện mộng mơ.

Cận kề ngày cưới anh nói chỉ thương gia đình, lương sau này mẹ sẽ quản lý. Em buồn rồi anh lại hứa sẽ có trách nhiệm. Anh từng ăn chơi sa đọa nhưng vì thương yêu nên em lại bỏ qua. Cưới nhau hai tháng, như bao lần khác, chồng đi công tác xa rất lâu, ở nhà đâu biết những khó khăn em phải trải qua, gia đình anh đã hắt hủi em như thế nào.

Lương được bao nhiêu anh đều chuyển vào tài khoản của mẹ. Em yêu cầu anh có trách nhiệm thì cũng phải gửi cho em một ít để có tiền tiêu vặt, dành dụm sinh con. Gia đình anh không đồng ý, nói em tranh giành tài sản với mẹ chồng, gieo cho vợ bao nhiêu tai tiếng, rồi mọi người hắt hủi, chửi mắng, xua đuổi em ra khỏi nhà.

Anh đi làm sáu tháng, em khóc thương anh làm xa, vợ chồng mới cưới mà chẳng được gần, buồn vì anh vô trách nhiệm, tình cảm đối với em ngày càng phai nhạt. Bị nhà chồng hắt hủi nhưng em vẫn cố gắng tin anh còn yêu em. Em cắn răng, nuốt nước mắt bao đêm nhịn nhục để chờ ngày anh về nhưng chẳng chịu nổi, đành lặng lẽ ra đi. Em ra khỏi nhà, anh điện thoại được một lần nhưng em bận việc nên cuộc gọi nhỡ, thế là anh không liên lạc với em nữa.

Em buông tay nhé. Giờ em sống một mình trong căn trọ, tâm hồn bình yên vô cùng. Em buông tay không có nghĩa không còn yêu mà vì niềm tin và hy vọng đã không còn. Những tổn thương dường như đã làm cho em trưởng thành hơn rất nhiều. Hãy bình yên chồng nhé.

Su

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 213
  •   Máy chủ tìm kiếm 3
  •   Khách viếng thăm 210
 
  •   Hôm nay 35,736
  •   Tháng hiện tại 835,571
  •   Tổng lượt truy cập 128,453,810