Hai lần phá thai vì yêu mù quáng

Chủ nhật - 04/01/2015 02:57
Hai lần phá thai vì yêu mù quáng Hai lần phá thai vì yêu mù quáng

Sau hai lần dại dột bỏ đi giọt máu thiêng liêng mà mình hằng chờ đợi, giờ đây, đêm nào tôi cũng không dám ngủ vì tiếng khóc ai oán của con...

Tôi 26 tuổi, yêu anh khi làm chung một công ty, sau đó đã về sống thử với nhau như vợ chồng. Trong khoảng thời gian ở chung, có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng rồi cả hai cũng bỏ qua tất cả để quyết định tiến tới hôn nhân.

Ở với nhau hai năm, mọi thói hư tật xấu của đối phương, chúng tôi đều hiểu rõ. Tôi yêu anh hơn chính bản thân mình, chăm sóc anh hơn chính gia đình tôi với mong muốn nhận được tình yêu trọn vẹn từ anh. 

Anh có rất nhiều thói hư tật xấu nhưng tôi nghĩ tình yêu của tôi sẽ cảm hóa được. Có những hôm anh chơi bài tới 3h sáng. Tôi ở nhà nấu cơm, giặt quần áo và chờ anh về, cũng như mọi khi tôi tưởng anh vì có việc ở lại công ty. Tuy nhiên, dù có mỏi mắt chờ, tôi cũng không thấy anh về.

Anh tắt máy nên tôi không liên lạc được. Nửa đêm, anh mới mò về nhà, sau đó lại điệp khúc xin lỗi, tôi chỉ biết bỏ qua. Nhiều khi tôi nói nếu cho anh chọn giữa tôi và bài bạc thì anh chọn ai? Anh nói anh không chọn ai cả, anh lại nói: "Anh em thi thoảng vui thì ngồi với nhau tí, làm gì mà em căng thẳng quá vậy?". 

Cô em của tôi học cùng trường với anh nói: "Sao chị có thể yêu anh ấy được?". Em ấy khuyên tôi rằng: "Anh ấy ăn chơi khét tiếng ở trường em, chị bỏ anh ấy đi". "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời", anh ta bài bạc thôi rồi, còn gái gú thì không phải nói. Vốn đẹp trai, hào hoa, ăn nói dễ nghe, lại biết chơi, biết chi nên anh ta được nhiều cô gái vây quanh.

Chưa dừng lại ở đó, vài hôm sau đó, tôi lại nhận đươc tin em của anh ấy nói: "Ngày xưa khi đi học, anh ấy cũng sống chung với một chị, cũng hai năm rồi không cưới mà chia tay". Tôi nghe xong cũng rụng rời chân tay, tôi về hỏi anh thì anh cũng khai thật và nói cho tôi nghe thời gian đó hai người ở với nhau.

Tôi nghĩ đã là quá khứ rồi thì nên cho qua, bây giờ sống vì hiện tại, quan trọng là mình cảm hóa anh như thế nào. Đầu năm 2014, tôi có thai. Anh nói: "Lần này mình bỏ đi em, rồi mình có lại sau em ạ, vì gia đình anh bây giờ đang loạn lên. Chị dâu thứ hai vừa mới sinh em bé, chị dâu thứ nhất cũng sắp sinh. Dù có thế nào anh cũng không bỏ em đâu". Tôi đã tin và nghe theo anh, bỏ đứa con trong đau đớn. Anh cũng chăm sóc tôi trong thời gian đó.

Chúng tôi về ra mắt hai bên và gia đình anh cũng rất quý tôi, nhưng gia đình tôi lại không ưng cho lắm. Họ nói anh lãng tử, phong lưu, bên cạnh đó vì chúng tôi bằng tuổi, hơn nữa, tôi là con gái xa nhà, mẹ muốn tìm cho tôi người chín chắn, thật lòng yêu thương tôi. Anh về nhà tôi nói chung chỉ là để vừa lòng tôi chứ thực sự anh cũng không muốn về cho đúng nghĩa người con rể về ra mắt. 

Tôi cương quyết yêu và lấy anh nên bố mẹ cũng đồng ý. Chúng tôi dự định tháng 11 âm sẽ cưới. Tháng 9 vừa qua tôi xảy ra chút chuyện không hay ở công ty. Đó cũng là lúc cháu anh nhập học ở trường nên xin ở nhờ chỗ chúng tôi. Cháu lên đi học, tôi chăm cháu như con của mình. Mới tháng đầu lên, cháu tăng 2,5kg. Về quê ai cũng khen tôi chăm cháu. Nhiều khi bạn bè cũng như đồng nghiệp đều nói tôi như có con mọn.

Thời gian đó, vì phải chăm cháu anh mà tôi không ngủ đủ giấc, chuyện gia đình lẫn công ty, tất cả đều khiến tôi mệt mỏi. Sếp mới về lại không thích tôi nên thường o ép và luôn tìm đủ cách trù ẻo. Quá chán nản, tôi đã tự ý xin nghỉ việc. Cùng lúc đó tôi lại có thai lần hai. Tôi cũng mừng vì điều đó vì dù gì chúng tôi cũng sắp làm đám cưới. Tôi báo anh biết và đi kiểm tra. Anh nói bây giờ thì không thể sinh con vì tôi đã nghỉ việc ở công ty, bố mẹ anh đã biết chuyện. Tôi có linh cảm không lành nên nói với anh cho tôi đi xa nơi này để sinh con nhưng anh nói: "Em đang không có việc như thế này thì làm sao nuôi được con chứ mà đòi đi".

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc, vậy mà lần này anh đã khóc và nói: "Anh cũng muốn có con lắm chứ nhưng thời điểm này thì không được". Tôi van xin nhưng anh nói tôi rằng nếu tôi nhất định đẻ đứa bé thì anh sẽ chết trước mặt tôi, sau đó anh bỏ tôi ở nhà với bao nhiêu nước mắt nghĩ ngợi.

Tới 9h tối anh quay về và nói là nếu không vì bố mẹ anh thì anh đã chết và bỏ đi xa nơi này, nhưng vì thương bố mẹ anh mà anh không làm được, vì thế anh xin tôi hãy thương anh. Tôi chỉ biết khóc và nói được.

Bác sĩ nói tôi làm gì mà để con yếu vậy, họ còn nói nếu không sinh lần này nữa thì lần sau tôi khó có con lại. Tôi nghe mà quặn cả tim, về nói với anh, anh nói làm gì có chuyện đó. Hai tháng trôi đi, ngày nào anh cũng dằn vặt tôi, tôi quẫn và điên lên như con thú hoang nên đã nghe theo anh đi tới phòng phụ sản, rồi một lần nữa bỏ đi giọt máu của chính mình.

Mua thuốc về, anh chưa nhìn thấy tôi uống, nên cứ nói đi nói lại những lời khiến tôi đau đớn. Sau khi uống thuốc, tôi như hóa điên dại, đã đập đầu vào tường tới chảy máu đầu. Anh quỳ xuống, khóc và nói: "Dù có thế nào đi nữa anh cũng không bỏ em đâu, em sống với anh như thế nào em còn không biết. Dù có bỏ em thật thì anh vẫn lo cho em cơ mà".

Tôi như chết lặng người, vật vã suốt một đêm không ngủ. Tôi cũng muốn đi theo con của mình, vì thế đã mua thuốc ngủ để uống. Lúc về anh nói: "Sao em lại nỡ làm thế với anh, anh như thế nào em còn không biết".

Ngày qua đi, tôi sống trong sự dằn vặt, anh nói với tôi rằng bố mẹ bắt anh phải về quê, không cho ở cùng tôi nữa, tôi biết lúc đó anh đã có ý định bỏ tôi rồi. Tôi đã bỏ đi mà không mang bất cứ thứ gì trên người ngoài tiền đi đường. Anh gọi điện tìm tôi rồi nói với tôi những điều cũng không khác lần trước: "Em ở đâu anh qua đón? Đừng làm thế với anh, anh nói về đây với anh dù anh có đói khát cũng lo lắng cho em".

Về được vài ngày thì anh xách ba lô quần áo ra đi. Tôi như người bị dao đâm nghìn mảnh nên đã nói năng chạm tới lòng tự ái của anh. Anh điên cuồng nói: "Tôi đểu thế đấy".

Tôi cầu xin anh như người mất lý trí, vì tôi nghĩ giờ chúng tôi đã sống chung như thế này rồi, ai cũng biết cả, vì sợ điều tiếng không hay truyền về quê. Anh đạp tôi ra và nói những lời không khác gì cầm thú, sau đó bỏ đi.

Bố mẹ tôi biết chuyện nên đã tìm lên. Anh nói với mẹ tôi rằng: "Bác có thì nói trên điện thoại, cháu không còn tình cảm gì nữa, giờ cháu dứt tình, ai nói gì cháu, cháu cũng không quan tâm". Mẹ tôi như chết lặng, mẹ mắng tôi thậm tệ và nói: "Con dại quá con ạ. Tại sao đi bỏ con tới hai lần mà không nói gì với mẹ".

Tôi về thăm nhà, bố đuổi tôi và nói từ tôi, tôi không phải là con bố. Bố nói nếu chấp nhận ở nhà thì bố tôi sẽ gọt trọc đầu tôi rồi nhốt tôi trong nhà. Tôi nói thế cũng được nhưng mẹ bảo tôi đi cho nhẹ lòng. Tôi lại quay lưng ra đi cùng với tiếng xì xào, bàn tán của người hàng xóm: "Con này hồi nay làm gì mà gầy và xấu ghê thế này?".

Thật ra, sau lần phá thai thứ hai, tôi không được chăm sóc gì mà chỉ toàn lo nghĩ, khóc lóc. Hơn một tháng trời tôi đã gầy đi 10kg, người rất xấu, sau đó đi khám phụ khoa người ta nói tôi bị hậu sản. Tôi tới bây giờ vẫn nhớ anh, còn anh đối xử với tôi hết sức cay nghiệt. Tôi bế tắc và muốn thoát khỏi cuộc sống này, Tôi mong các bạn cho tôi lời khuyên về những gì tôi đã làm, về cả chuyện tôi đã hai lần bỏ con như vậy. Giờ đây, đêm nào tôi cũng không dám ngủ vì tiếng khóc ai oán của con.

Trang Vu

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 103
  •   Máy chủ tìm kiếm 7
  •   Khách viếng thăm 96
 
  •   Hôm nay 27,475
  •   Tháng hiện tại 87,508
  •   Tổng lượt truy cập 130,509,593