Em đừng "diễn" với cuộc đời mình nữa

Thứ bảy - 24/01/2015 09:43
Em đừng "diễn" với cuộc đời mình nữa Em đừng "diễn" với cuộc đời mình nữa

Em à, đừng diễn nữa, đời đâu trả cát xê cho em? Sao em không sống là chính mình đi, sao cứ phải giả vờ ngây thơ, thánh thiện?

Gửi em chồng!

Chị luôn ngỡ em là cô gái ngây thơ, hiền lành cho đến khi mọi chuyện cứ thế vỡ lở ra, rồi chị tình cờ vào tài khoản Facebook của em biết được em diễn hay quá. Em à, đừng diễn nữa, đời đâu trả cát xê cho em? Sao em không sống là chính mình đi, sao cứ phải giả vờ ngây thơ, thánh thiện? Những ngày vừa rồi em sống hạnh phúc chứ? Chị có nhìn thấy những hình ảnh vui vẻ của em cùng bạn em, nó trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của những người mà em gọi là gia đình nhỉ.

Hôm nay gọi về cho cháu (con của em), nó nói "Con nhớ mẹ con lắm", con bé ngày càng lớn, biết cảm nhận, những lúc đêm hôm con ốm đau bệnh tật, hỏi về mẹ thì người cha sẽ rất đau lòng, em không nghĩ vậy sao? Chị thấy buồn quá, vậy nên gửi đến em những lời này mong nếu em ghé vào đọc được những tâm tư chị suy nghĩ.

Mọi khi chị em mình hay tám chuyện điện thoại mãi nên phần nào chị cũng thấy được suy nghĩ của em. Em hay bảo chị lấy chồng sướng, số em nó khổ, chồng làm không ra tiền, mọi thứ trong nhà đều em lo hết. Chị nhiều lần bảo rằng chị không sướng như em nghĩ, cũng phải buôn bán, bươn chải kiếm tiền, về nhà còn phải lo cho hai con, cơm nước trưa tối đều tranh thủ chạy về nấu nướng, chăm sóc con cái, tối nào cũng 11h mới xong việc và đi ngủ.

Rồi em nói em khổ hơn chị, buôn bán xa nhà nên không chăm sóc con được, chồng làm không ra tiền, mọi thứ đều đổ lên đầu em lo trăm bề. Chị chợt nhận ra cái sự khổ của em, vì bản chất hôn nhân không phải là đổi đời mà thực chất là để sống với người mình yêu. Phải chăng em than vãn vì không hiểu hay chưa chuẩn bị kỹ năng sống, gặp tí khó khăn là kể rên kể siết.

Ngày em chưa lấy chồng, thích học gì má cho học cái đó, dù gia đình khó khăn mỗi lần lo đóng tiền trường, tiền học nghề cho em là má phải chạy vạy khổ cực. Vậy mà cứ học vài ba tháng em chán, lấy cớ bệnh xỉu nghỉ ngang. Em muốn kinh doanh buôn bán, má chạy vạy lo vốn liếng cho em làm, rồi mở ra hàng gì một thời gian cũng vỡ nợ, thâm thiếu khắp nơi. Má lại chạy vạy trả nợ cho em không một lời la mắng, trách móc.

Em lấy chồng sinh hai đứa con đều má nuôi cả nhưng lúc nào cũng than vãn chuyện con ốm con đau mẹ thiếu ngủ, rồi bận làm không chăm được con, chỉ muốn giao con cho bà nội nuôi rồi tung tẩy như những ngày son rỗi. Nếu không đạt được điều mình muốn, em sẽ than thân trách phận. Chị nghiệm ra em càng ngày càng không vừa lòng với cuộc sống. Đầu tiên là em không vừa lòng chồng, luôn tiếc nuối, chán nản vì vớ phải ông chồng thua xa bạn bè.

Chị có đọc một bài viết rằng: "Đàn bà quyền năng và quyến rũ. Đàn bà kéo đàn ông ra khỏi tay cha mẹ, lôi Adam ra khỏi thiên đàng. Với ít thịt cá, đàn bà tạo ra bữa cơm ngon. Với căn nhà, đàn bà tạo ra tổ ấm. Đàn bà bằng chính máu thịt của mình xây nên hình hài của những đứa con. Vậy nên, nguyên tắc gia đình là do đàn bà đặt ra. Đàn ông ra ngoài ngoại tình trong lén lút, đa phần đố dám về nhà hất đổ gia cang. Đàn ông như con chim tu hú, đem giọt máu gửi cho đàn bà; đem tiền về cống nạp; đem thân mình sống trong những luật lệ tạo ra bởi đàn bà. Đàn ông cực kỳ dễ uốn nắn, từ lúc mới cưới, nguyên tắc đặt ra thế nào, ông ấy cứ thế đi theo rồi trở thành thói quen. Nhưng tiếc thay nhiều chị quên đi việc tạo dựng nền móng, để đến khi nhìn qua nhà hàng xóm, thấy họ cơi thêm mấy tầng thì cương quyết đổ thừa cho ông chồng sống kiếp mèo hoang".

Em hãy dừng lại vài phút trong cuộc sống tự do hiện nay của mình mà nghĩ xem đã làm được gì cho gia đình. Em đã xây dựng gia đình như thế nào hay chỉ biết đổ lỗi cho chồng ngu dốt, dở tính toán làm ăn. Lúc nào em cũng thiếu tiền nhưng liên tục ăn diện đủ mốt, có những bộ đồ, những đôi giày em mua về nhưng chỉ để đó chưa mặc một lần. Vẫn biết nó không phù hợp với nơi em sống nhưng chỉ cần thích là em mua, chị càng thấy đúng câu nói "Tiền là thứ đếm được nhưng không đo được", vậy nên nó không bao giờ mua được hết cả thế gian em ạ.

Lúc nào em cũng than vãn mệt mỏi, không có thời gian, em cay nghiệt khắt khe với bản thân, với chồng, với chồng con người khác. Thói ghen tị khắt khe sẽ khiến em không bao giờ chấp nhận sự thật rằng có người nỗ lực hơn em mà chỉ cho rằng họ may mắn. Em quên rằng hạnh phúc thật sự chính là vừa lòng và vun xới những điều hiện hữu để kiện toàn gia đình, nếu không thì mạnh mẽ buông tay chọn giải pháp khác, bởi bản chất của hôn nhân là sống hạnh phúc với người mình yêu.

Trang

Nguồn tin: vnexpress


 
 Từ khóa: tu hú
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 117
  •   Máy chủ tìm kiếm 23
  •   Khách viếng thăm 94
 
  •   Hôm nay 10,990
  •   Tháng hiện tại 304,903
  •   Tổng lượt truy cập 128,903,081