Anh trai tránh mặt từ khi biết tôi gây tội với bạn gái anh

Thứ hai - 01/02/2016 19:01
Anh trai tránh mặt từ khi biết tôi gây tội với bạn gái anh Anh trai tránh mặt từ khi biết tôi gây tội với bạn gái anh

"Anh ơi, em xin anh hãy bỏ qua tất cả, làm ơn hãy có một cuộc nói chuyện rõ ràng". 

Thật sự bây giờ tôi quá buồn, mọi tội lỗi gây ra đang bắt em gánh chịu từng phút từng giây, còn anh trai tránh mặt, không về nhà. Tôi đã chủ động liên lạc để có cuộc nói chuyện rõ ràng với anh nhưng không được; thậm chí đến tận kho xưởng để gặp nhưng anh tránh, chẳng biết phải làm sao nữa.

Có thể mọi người ghét, không ai ưa tôi và nghĩ tôi là con người ích kỷ khi làm việc đó. Tôi không đính chính điều đó nhưng mong mọi người tin tưởng, tôi yêu em là thật lòng, chưa có một tình yêu với người con gái nào khiến tôi như vậy. Chưa có người con gái nào làm tôi buồn và suy nghĩ thế. Tôi có thể từ bỏ mọi thứ, thậm chí giờ bắt tôi đi làm lao động chân tay cực khổ, bắt từ bỏ và không nhận bất kỳ tài sản nào trong gia đình, để lại những thứ đó cho anh tôi, rồi tôi có thể ở bên và bảo vệ em với con, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.

Tôi thương em, mới ngày hôm qua lại xuống chỗ em, lấy mọi can đảm nói chuyện mặc dù em không muốn gặp. Em gầy đi rất nhiều và hình như không được khoẻ, cũng không cho tôi cơ hội được nói chuyện. Em nhìn tôi có vẻ sợ sệt, nói để em yên rồi vội vàng vô phòng đóng cửa. Những hành động của em có vẻ không bình thường. Tôi đang lo lắng không biết em có suy nghĩ nhiều mà dẫn đến trầm cảm không. Thằng bé em của em thì hồn nhiên cho tôi biết: "Mấy ngày nay chị em làm sao ấy, ăn cái gì cũng ói, rồi mới hôm qua chị ra trạm xá để truyền nước, về chẳng nói chuyện với em, cứ nằm ôm con mèo (trước đây em vẫn thích chó mèo). Chị thích Liverpool vậy mà hôm em khoe chị đội đó được vô bán kết chị lại bảo Liverpool là cái gì", nghe thằng bé nói mà sao cảm thấy lo lắng quá. Đứa con của tôi đang lớn lên trong người em từng ngày, cớ sao tôi không được như những ông chồng khác, chăm lo cho người mình yêu thương.

Tôi hỏi thăm cậu em trai về cuộc sống của em, biết gia cảnh em, tôi cùng thằng bé dự tính đi mua ít đồ cho nhà, chính tay tôi mua từng lon sữa, đồ ăn chất đầy xe, những bộ quần áo, đồ dùng em cần đến. Tôi muốn chăm lo cho em, biết em đã khổ vì mình. Tôi chưa bao giờ tận tay đi mua một thứ gì cho ai, chỉ có em mới khiến tôi có thể thay đổi cuộc sống. Tôi muốn em phải khoẻ mạnh nhưng có cảm giác tâm trạng em không hề ổn.

Tôi dặn thằng bé có chuyện gì về chị gái nhớ điện cho tôi ngay. Thằng bé nói anh Quang đâu, sao mấy hôm nay em không thấy anh ấy xuống nữa. Tôi khựng lại và nói anh ấy gần tết bận rộn lắm, hứa sẽ nói anh Quang xuống thăm em và chị nhé. Thằng bé "dạ" mà thâm tâm tôi thấy áy náy vô cùng, rồi nó vô tư nói với tôi: Mà anh mua nhiều đồ làm gì, nhà em chật để không hết, với lại chị em sắp đi rồi, mua nhiều làm gì mình em ăn không hết". Tôi hốt hoảng dừng xe lại vội hỏi: "Chị em đi đâu", nó nói chị em không kể cho anh nghe hả, mẹ nói chị về Bắc phụ dì buôn bán, chị không ở đây nữa. Em nghe mẹ gọi điện nói dì như vậy mà không biết khi nào chị đi. Tôi nghe từng câu từng chữ mà không còn cảm xúc gì. Em tính đi đâu, đứa con cũng là của tôi, tại sao em luôn đưa ra những quyết định không giống ai như vậy.

Tôi lái xe đưa thằng bé về nhà, muốn phá cửa lôi em ra khỏi phòng nói chuyện cho rõ thì bất ngờ gặp mẹ em vừa đi đâu về, tôi ngượng chào và mẹ em gật với tôi. Đối diện với mẹ em tôi ngại vô cùng, xin mẹ cho tôi được gặp em nhưng bị từ chối. Tôi có hỏi chuyện vừa nghe được từ thằng bé thì mẹ nói đó là cách tốt nhất cho em, ở đây người ta biết sẽ bàn ra bàn vào, giờ bụng em còn nhỏ để em về ngoài quê ở với dì, tránh được phần nào. Mẹ nói ở đây em không được thoải mái, sức khoẻ không tốt. Tôi nói em không nên đi đâu hết, còn tôi và gia đình sẽ chăm lo cho em, mẹ em không nói gì chỉ im lặng rồi thở dài. Tôi không kìm được cảm xúc của mình, thật sự nhìn căn nhà em, nhìn xung quanh mọi thứ đơn giản mà đối với tôi nó yên bình đến kỳ lạ. Rồi tôi bất chợt nhìn lên di ảnh ba em, thấy tội lỗi mình chất chồng.

Tôi năn nỉ mẹ lần cuối cho vô gặp em, mẹ em nhất quyết không cho. Mẹ nói như van xin tôi về. Tôi nhìn thằng bé, nó cũng đang đứng nhìn tôi, để ý lúc mẹ em quay lưng đi vô nhà tôi đưa cho nó một số tiền và nói để ý chị, nếu chị có chuyện gì điện ngay cho anh. Thằng bé "dạ vâng" mà tôi thấy thật xót xa. Nó quý tôi vì trước đây tôi hay xuống nhà em chơi và cũng hay dẫn nó đi chơi. Trên đường về nhà tôi sợ cảnh em đi, nuôi con một mình mà vô cùng đau xót. 

Gửi anh trai: Anh ơi, em xin anh hãy bỏ qua tất cả, làm ơn hãy có một cuộc nói chuyện rõ ràng.

Tôi muốn giữ em ở lại vô cùng, thương em, thương đứa con của tôi, sợ em đi và sợ mất mẹ con em. Tôi muốn đưa em đi khám bệnh, có phải em đang không được bình thường về tâm lý không?

Khải

Nguồn tin: vnexpress


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 149
  •   Máy chủ tìm kiếm 6
  •   Khách viếng thăm 143
 
  •   Hôm nay 19,158
  •   Tháng hiện tại 932,442
  •   Tổng lượt truy cập 134,016,190