Tin giải trí khoa học

https://eneoia.com:443


Với chồng tôi, rượu là thứ quý giá nhất

Với chồng tôi, rượu là thứ quý giá nhất
Mùi rượu ngự trị trên người anh hàng ngày, hàng giờ, chỉ có vài tiếng buổi sáng là ít thấy vì chưa tiện dung nạp. 

Rượu đã làm cho người anh của tôi mất sớm mà mỗi lần nghĩ tới tôi thấy vừa giận, vừa thương. Rượu đã làm cho tuổi thơ của tôi không mấy vui vẻ. Bố thỉnh thoảng to tiếng với mẹ và mỗi lần ấy anh em chúng tôi xấu hổ vô cùng với láng giềng và bè bạn, nhưng dù sao ông cũng chưa một lần đánh mẹ.

Chồng tôi ngày trước đâu có thế. Anh là giảng viên đại học, bản chất hiền lành, thật thà, có đôi chút ích kỷ vì được bố mẹ chiều chuộng do hiếm muộn con trai. Sự ích kỷ đó cũng có thể là một trong những nguyên nhân khiến anh thiếu tâm lý với người khác và hoàn toàn không lãng mạn. Gần 20 năm kết hôn, anh chưa một lần nói lời yêu, chỉ “hành sự” những điều rất cơ bản cho xong trách nhiệm của người chồng. 8/3 anh cũng chỉ muốn mua gà về nhậu, luôn cho rằng con người phải thực tế, chuyện lãng mạn chỉ là trong phim hoặc dành cho lứa tuổi teen mà thôi.

Với anh, nếu là đi làm kiếm tiền thì có thể đón hoặc chở đi; nếu là đi chơi thì "có chân đi ắt có chân về"… Tư tưởng đó càng ngày anh càng thể hiện rõ, đặc biệt là khi kết thân với mấy bạn nhậu là đồng nghiệp (4 người bạn của anh thì một người đã ly dị, hai người ly thân và một người thì vợ anh ta coi như chết rồi). Với anh, tôi có thể thông cảm và bỏ qua những khiếm khuyết đó bởi mỗi người mỗi tính, mấy ai được toàn diện.

Tuy nhiên, điều đáng nói là trong gần 10 năm trở lại đây, chỉ những đợt sưng tấy vì gout thì anh mới tạm dừng uống rượu. Thứ anh quý nhất vẫn là rượu. Trong nhà tôi lúc nào cũng có vài chục lít. Mùi rượu ngự trị trên người anh hàng ngày, hàng giờ, chỉ có vài tiếng buổi sáng là ít thấy vì chưa tiện dung nạp. Rượu đã làm trí tuệ anh không tốt, nhiệt huyết với công việc không còn. Với vợ con và gia đình, anh chẳng có đóng góp gì lớn ngoài việc đưa con đến cổng và đón con tại sân trường.

41 năm tuổi đời với 10 năm sống không thể thiếu rượu ấy, anh ngày càng tệ bạc mà có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được. Tôi gánh vác hết việc gia đình, cơ quan, thậm chí cả việc lo cho mẹ chồng già ốm yếu. Đến tối về nhà tôi cũng không được thoải mái nằm, ngồi thư giãn theo ý mình. Phải là tư thế mà anh được ôm, được thoả mãn thì mới yên chuyện, còn không anh mắng tôi “lãnh cảm” rồi ghen tuông vô cớ, buông những lời không bằng kẻ "đầu đường xó chợ". Anh cho rằng sao trước kia nhiệt huyết, tình cảm là thế mà giờ lại như vậy? Anh đâu có hiểu thời gian và tuổi tác mỗi lúc một khác. Hơn nữa, sống với con người anh như thế hỏi rằng tôi còn có thể tốt như trước kia sao?

Anh ngoài rượu ra thì cũng hai lần hẹn hò yêu đương và ngủ nghỉ với sinh viên mà tôi bắt gặp qua tin nhắn. Tôi càng cao thượng để quên đi, bỏ qua vì nghĩ đến con, muốn cho êm ấm cửa nhà thì anh lại càng trở nên ích kỷ rồi nghi ngờ, hành hạ tôi. Ngày chưa kết hôn tôi vẫn nghĩ chỉ cần một cái tát của chồng cũng khiến tôi ly dị. Ấy vậy mà sau gần 10 lần anh rứt tóc, vặn tay, thậm chí đá tôi, hôn nhân của tôi vẫn tồn tại. Như ngày hôm qua thôi, anh vặn tay tôi, còn định bóp cổ mà lý do duy nhất là tôi nằm ngược lại phía anh do không chịu nổi con người và hơi men nồng nặc ấy. Tôi đã đau khổ thật nhiều, nghĩ cảnh chia ly thì con cái sẽ khổ, bản thân sẽ phải gánh chịu cái tiếng là gái bỏ chồng. Cuộc sống vốn không công bằng với phụ nữ mà.

Thật là buồn cho cuộc đời mình. Tôi mong rằng đây vừa là lời tâm sự trong ngày đầu xuân, vừa là lời kêu gọi, mong cộng đồng và các nhà quản lý hãy chung tay để rượu không trở thành quốc nạn.

Huyền

Nguồn tin: vnexpress