Tin giải trí khoa học

http://eneoia.com


Tôi nợ anh một lời giải thích

Tôi nợ anh một lời giải thích
Ngồi nhâm nhi ly cà phê đen không đường không đá, tôi bỗng nghe trong quán vang lên bài hát "Điều giản dị", bài hát mà mỗi khi buồn tôi hay bảo anh hát.

Từng lời bài hát như đưa tôi về với quá khứ. Một năm đã trôi qua kể từ ngày chia tay mối tình đầu, tôi vẫn thấy còn lưu luyến. Từng câu chữ của bài hát làm tôi thổn thức, nhói đau như chính tim mình bị giằng xéo từng mảnh vụn, vừa thông cảm vừa giận hờn trách móc anh, nhưng tôi cũng không biết trách móc anh vì điều gì.

Tôi quen anh cách đây sáu năm. Anh hơn tôi sáu tuổi. Nhà anh không xa nhà tôi là mấy. Ban đầu chỉ là tình anh em, cuối năm ba đại học, tôi và anh chính thức yêu nhau. Gọi là chính thức nhưng chỉ có tôi và anh biết. Không một ai, kể cả đứa bạn thân nhất của tôi biết về mối quan hệ này. Anh đã đi làm và có công việc tương đối ổn định, không khá giả nhưng cũng tạm ổn. Anh làm xa nhà nên thỉnh thoảng mới về thăm gia đình, anh thường ghé thăm tôi trước khi đi.

Tôi biết anh yêu tôi rất nhiều. Anh quan tâm, chăm sóc cho tôi như một đứa trẻ. Anh già dặn và từng trải nên ở bên anh tôi cảm thấy an toàn, cảm giác mà người khác không mang lại được. Chúng tôi dành cho nhau những điều tốt đẹp, đôi lúc giận hờn, trách móc nhưng tình yêu vẫn tiếp tục. Tôi vẫn còn nhớ ngày bị suy sụp vì kết quả học tập, tôi gọi điện cho anh, khóc như mưa. Anh đã động viên và an ủi tôi. Ngay đêm đó anh đã lặn lội về bên tôi, vỗ về và khóc khi thấy tôi như vậy.

Ra trường, vô tình tôi công tác gần anh. Tưởng hạnh phúc trong tầm tay nhưng tôi đã làm rơi nó. Tôi yêu anh nhưng không dám công khai tình cảm của mình với ai cả. Anh vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi. Tôi biết nhiều lúc anh chán nản với suy nghĩ của tôi. Hai thái cực lý trí và tình cảm đan xen vào nhau làm tôi trở nên cáu gắt, khó chịu và đôi lúc như trầm cảm. Anh hỏi tôi tại sao không dám công khai yêu anh, để anh có thể sánh vai bên tôi khi gặp bạn bè, đi dạo, hay đơn giản chỉ là đưa đón tôi khi tan sở cuối ngày. Anh cũng đọc được ý nghĩ của tôi, vì vị trí công việc anh không bằng tôi, trình độ anh thua kém tôi nhiều. Tôi đã suy nghĩ về sự chênh lệch đó quá nhiều nên ngại công khai, kể cả gia đình cũng không biết tôi quen anh.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tôi vẫn vậy. Anh trách móc tôi vô tình. Anh bảo rất buồn khi bạn bè anh đều yên bề gia thất. Anh nói rất buồn khi phải đi dự đám cưới một mình, khi thấy trẻ con vui đùa. Tôi vẫn không bận tâm vì lý trí tôi lớn hơn tình cảm, mặc dầu tôi cũng thương anh. Phải nói thêm rằng có rất nhiều người có địa vị theo đuổi nhưng tôi không đồng ý cũng chẳng có tình cảm với họ. Tôi xa gia đình, anh lo lắng cho tôi nhiều thứ, tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng. Nhiều lần anh nói đùa anh sẽ có gia đình nếu tôi cứ vậy, nhưng tôi chỉ cười và vẫn không công khai.

Rồi một ngày anh gọi cho tôi và bảo sẽ đi hỏi vợ trong tuần tới. Ban đầu tôi không tin nhưng anh khóc và nói anh sẽ lấy vợ theo sự sắp đặt của gia đình, mặc dầu anh với người đó chỉ gặp nhau đúng một lần. Tôi nghe như sấm nổ bên tai, choáng váng và mất phương hướng. Tôi đi xe ra đường như một kẻ mất hồn. Tôi biết việc này là do tôi gây ra, không thể trách anh được. Anh bảo anh không còn nhỏ nữa - 33 tuổi rồi, anh phải lập gia đình vì đã lớn. Bố mẹ anh cũng đã lớn tuổi, anh muốn bố mẹ yên lòng. Anh bảo tôi đã không cho anh tia hy vọng nào dù yêu nhau năm năm. Anh bảo giá như tôi cho anh một thời gian cụ thể, một điều kiện gì đó để anh có mục đích theo tôi đến mãi mãi. Anh hỏi tôi có dám chấp nhận công khai và làm lễ với anh ngay không để anh còn thương lượng lần cuối với gia đình, nhưng vì niềm kiêu hãnh quá lớn nên tôi đã không làm vậy.

Anh cay đắng và gặp tôi lần cuối, hai người chỉ ngồi bên nhau và khóc trong một góc quán cà phê nhỏ. Thời gian hôm đó như quá ngắn với tôi, vì tôi biết tôi vẫn muốn ở bên anh nhiều hơn, và tôi biết tôi chưa quen với sự ra đi của anh lúc này. Tôi chia tay anh ra về trong một buổi chiều định mệnh. Anh chúc tôi tìm được người xứng đáng hơn anh, biết yêu thương tôi hơn những gì anh đã dành cho tôi.

Tôi nhận ra tôi đã sai, sai từ lúc quen anh tới lúc chia tay. Tôi đã không cho anh cơ hội của những người yêu nhau, tôi đã không cho anh hy vọng ngày mà hai người sẽ sánh duyên trăm năm. Tôi đã không tự tin hay hãnh diện về anh khi sánh đôi cùng anh, vì tôi vẫn thấy anh còn kém tôi về trình độ học thức. Đó không phải tình yêu mà là sự ích kỷ quá lớn của tôi, trong khi vây quanh anh biết bao cô gái hơn tôi nhưng anh vẫn tha thiết yêu tôi, yêu tôi cháy bỏng và mãnh liệt.

Ngày anh thành chú rể, tôi không tham dự. Không biết có phải thượng đế trêu tôi thêm một lần hay không mà lại cho tôi gặp cảnh anh đợi đón dâu, với cô dâu không phải là tôi. Tôi quá buồn và tìm một góc quán cà phê ngồi khóc, khóc cho tôi và khóc cho anh. Tôi biết tôi nợ anh quá nhiều, nợ anh tuổi thanh xuân, nợ anh lời cảm ơn vì những điều tốt đẹp anh đã làm cho tôi. Hơn hết tôi nợ anh một lời giải thích vì sao không dám chấp nhận anh, mặc dầu thừa biết nhưng anh vẫn muốn nghe từ tận đáy lòng của tôi.

Đã một năm trôi qua nhưng tôi vẫn chưa quên anh, thỉnh thoảng anh vẫn gọi điện cho tôi, hỏi thăm tôi và anh lại thở dài - giá như thời gian có thể quay lại. Tôi nói chuyện với anh cứng rắn nhưng anh nào biết đêm về tôi đã nằm khóc một mình, tim tôi se lại khi bắt gặp ai đó giống anh, hay bắt gặp một cử chỉ quan tâm của ai đó dành cho tôi. Dù sao, tôi cũng phải chấp nhận sự thật này, vẫn phải bước tiếp con đường của tôi đã chọn, và anh cũng phải tiếp tục cuộc sống của anh.

Nếu vô tình trên đường đời gặp lại anh thì coi như đó là cái duyên thắm lại, nhưng cái phận thì đã đi mất rồi. Có duyên nhưng phải có phận, duyên cho ta gặp nhau và phận cho ta đến với nhau. Đã là có duyên có phận thì đằng nào nó cũng tìm đến, dù có cách xa nghìn trùng nhưng rồi vẫn tìm thấy nhau, để sưởi ấm cho nhau trong đêm lạnh giá. Một khi đã không có phận thì dù có bên cạnh nhau cũng chỉ là cái bóng không hồn, vẫn phải chia lìa cách xa mà thôi.

Lời cuối tôi chúc anh luôn hạnh phúc. Tôi cũng muốn nhắn nhủ với anh, hãy chấp nhận những gì hiện tại. Quá khứ đã là quá khứ và hãy chôn chặt nó, hãy để cho nó ngủ yên và đừng đánh thức nó dậy, anh nhé.

Thanh

Nguồn tin: vnexpress