Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 15)

Chủ nhật - 17/09/2017 08:23
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 15) Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 15)

Hân dở khóc dở cười nhìn hai người đàn ông dìu nhau vào phòng mình còn đuổi nàng ra ngoài.

Tình một đêm (P1)

Giọt nước mắt đêm tân hôn (Phần 1)

Tôi muốn ly hôn chồng ngay sau đêm tân hôn

Hân - cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để "giải sầu".

Và cuối cùng, cô đã "tóm" được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này.

Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!

Hân khẽ cười:

- Sẽ không có người đàn ông nào thích chị nữa.

- Vì sao?

- Vì chị đã từng ngủ với một người đàn ông khác. Đàn ông không thích những người đàn bà đã từng ngủ với người khác. Min không thể hiểu được.

Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 15) 1

Tự dưng bị tình địch tìm tới tận nơi hỏi cho ra nhẽ, Vĩnh có chút bất ngờ (Ảnh minh họa)

- Min không quan tâm!

- Min ngốc ạ. Nếu như bây giờ em không quan tâm thì đến một lúc nào đó em sẽ quan tâm thôi.

- Min không quan tâm. Chị chỉ ở với người đàn ông đó một đêm. Nhưng Min muốn chị sẽ ở cùng Min cả đời. So với cả đời này, thì một đêm không đáng là gì hết. Min chỉ muốn, từ giờ, chị chỉ ở cạnh Min là được. Min chỉ muốn nói với chị vậy thôi. Min về. Chị đừng nói gì nữa.

Hân vẫn ngồi lặng nhìn theo bóng Min khuất sau cánh cửa. Hân chưa từng nghĩ Min lại có thể thích mình như một chàng trai thực sự thích một cô gái. Là nàng chỉ nghĩ, đó là chút tình cảm thoáng qua thôi. Nhưng rõ ràng những gì Min vừa nói càng khiến nàng hiểu Min là một chàng trai tốt. Chỉ là họ có quá nhiều khoảng cách và trái tim nàng không rung động theo chiều hướng mà Min mong đợi.

Min vừa bước ra cửa thì gặp Vĩnh cũng vừa đi ra. Nhìn thấy Vĩnh, Min liền cúi đầu chào. Vĩnh cũng làm động tác tương tự. Vĩnh cứ nghĩ Min sẽ đi. Nhưng Min lại hỏi anh:

- Anh hàng xóm, anh có thích Hân không?

Vĩnh bị bất ngờ bởi câu hỏi đó. Nhưng rồi rất nhanh, anh nhìn Min rồi nói:

- Có, tôi thích cô ấy!

- Như một người đàn ông?

- Đúng. Như một người đàn ông!

Min nhìn thẳng vào mắt Vĩnh:

- Tôi cũng thích cô ấy như một người đàn ông!

Vĩnh nhìn cậu trai trước mắt mình và biết cậu ta không hề nói đùa. Tự dưng bị tình địch tìm tới tận nơi hỏi cho ra nhẽ, Vĩnh có chút bất ngờ và không hề chuẩn bị gì. Anh nhìn Min rồi khẽ cười:

- Vậy tôi và cậu đi uống như hai người đàn ông với nhau đi!

Thấy hàng xóm của Hân nói vậy, Min cũng ngoan ngoãn đi theo. Hai người tới một quán nhậu gần đó. Vĩnh nhìn Min cười:

- Cậu là người Hàn, uống rượu sochu nhẹ quen rồi. Hôm nay uống rượu việt Nam thử nhé!

Min uống hết cả một chén hạt mít rượu. Vĩnh thấy Min rùng mình vài cái sau khi uống liền mỉm cười.

Min nhìn Vĩnh nói:

- Rượu Việt Nam nặng quá!

- Con gái Việt cũng khó nuốt như vậy đấy! Khả năng tiếng Việt của cậu thật tuyệt.

- Chắc con gái Việt không khó như tiếng Việt chứ?

Vĩnh phá lên cười:

- Từ điển Tiếng Việt dày ngần này, còn sách để hiểu con gái Việt tôi cũng không biết nó dày bao nhiêu.

Min cười:

- Min sẽ hiểu từ từ thôi. Hân là cô gái đầu tiên Min thích khi tới đây!

- Cô ấy cũng là cô gái đầu tiên tôi nghĩ mình có thể thích cả đời này.

- Anh sẽ thích cô ấy cả đời chứ?

- Tôi đã nghĩ thế. Và vì cậu cũng thích cô ấy, nên tôi tin rằng cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Vì cô ấy tuyệt vời nên mới khiến nhiều người yêu mến cô ấy. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta là hai người đàn ông cùng thích một cô gái, chúng ta sẽ trân trọng cô ấy bằng cách để cho cô ấy có sự lựa chọn của riêng mình.

Min gật đầu:

- Tôi đồng ý, chúng ta là hai người đàn ông chứ không phải hai con giống đực tranh nhau một con cái. Chúng ta không cần phải đánh nhau.

Vĩnh bật cười:

- Đúng, tôi và cậu là hai người đàn ông thực sự. Và tôi tin cô ấy chọn tôi hay cậu đều là sự lựa chọn tốt cho cô ấy!

Min cười nhìn Vĩnh. Vĩnh chép miệng:

- Cô ấy, đúng là hời quá rồi!

Min hỏi lại:

- Nghĩa là sao?

- Không sao, tôi và cậu hôm nay nhất định phải uống say đấy nhé!

***

Hân thấy có người tìm cách mở cửa nhà mình thì liền đi tìm cây gậy nàng vốn thủ sẵn trong nhà. Cô rón rén ra mở cửa thì hai người đàn ông nhìn nàng ngạc nhiên. Hai người ấy không ai khác là Vĩnh và Min. Vĩnh nhìn nàng quát:

- Sao cô lại sang nhà tôi ở lỳ đấy à? Cô tự ý quá đấy!

Min thấy vậy cũng quát:

- Sao chị lại tự ý sang nhà đàn ông ế mà ở đó vậy?

Rồi cả hai đồng thanh:

- Cô về đi! Chị về đi!

Hân dở khóc dở cười nhìn hai người đàn ông dìu nhau vào phòng mình còn đuổi nàng ra ngoài. Nàng tự hỏi mình: Thân nhau từ khi nào mà rủ nhau đi nhậu say xỉn vậy cơ chứ?

Vì nhà nhỏ chỉ có một phòng khách, nhà bếp và một phòng ngủ nên cả hai dìu nhau ra ghế sopha nằm vật ra đó. Hân bước vào, không khí nồng nặc mùi rượu. Hân nghĩ thầm: Trời đất, thằng bé quen uống rượu sochu nhẹ tênh rồi, giờ chơi rượu gần bốn mươi độ chắc say tới cả chấy rận mất.

Hân vội đi pha nước giải rượu, nàng gắng ép cho Min uống nhưng Min nằng nặc không uống. Khi nàng ép còn mắng nàng:

- Chị để Min say chết đi! Chết đi rồi chị mới thấy nhớ Min đó!

Vĩnh nằm lặng không quấy ồn như Min. Sau khi đã dìu Min vào phòng ngủ nằm thì Hân quay ra với Vĩnh. Thấy Vĩnh yên lặng vậy, nàng định bỏ ra ngoài một lúc thì Vĩnh nắm tay nàng giữ lại.

Hân nhìn Vĩnh:

- Anh chưa say à?

- Đêm nay em ở nhà tôi đừng về!

- Được rồi! Anh hãy ngủ ngoan đi!

- Nhưng nếu không có em, tôi sẽ không ngủ được!

- Vì sao? Chẳng phải anh sống vậy hơn 30 năm rồi, giờ mới gặp tôi có vài ngày, không lẽ bây nhiêu năm anh chưa từng ngủ chắc?

Vĩnh vẫn giữ tay Hân:

- Nếu không có em, tôi sẽ không ngủ được! Sẽ không thể ngủ được.

- Vậy tôi sẽ ngồi đây đến khi anh ngủ nhé!

- Không, em nhất định phải ở bên cạnh tôi mới có thể ngủ được!

Lòng Hân vốn đã dễ yếu mềm, nghe một lời nài nỉ như vậy lại càng dễ mủi lòng. Nên nàng gật đầu.

- Được, anh cứ ngủ đi. Tôi sẽ không đi đâu hết!

Vĩnh nằm chặt tay Hân rồi ôm khư khư vào ngực mình. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhưng Vĩnh không ngủ mà bắt đầu kể chuyện.

- Khi tôi 10 tuổi, cũng là ngày cuộc đời tôi rơi vào vũng tối không thể nào thoát ra được. Ba tôi, một người đàn ông có tài nhưng bất mãn với thời cuộc, ông nghỉ việc và giam mình trong những ý nghĩ không giống ai, ông bị trầm cảm sinh ra ảo tưởng.

Ông cứ nghĩ vợ mình là một người đàn bà lẳng lơ, chỉ cần mẹ tôi nói chuyện hay người đàn ông nào đó bắt chuyện với bà là ba tôi đánh mẹ. Hôm ấy, trời lạnh, tôi ngủ cạnh mẹ trong khi ba tôi bỏ đi cả buổi tối vì cãi nhau với mẹ.

Đêm, ông ấy trở về nhà và tàn nhẫn mang đi mạng sống của mẹ tôi. Tôi tỉnh dậy khi cả cơ thể thấm đầy máu của mẹ. Tôi ngất đi khi nhận ra mọi thứ.

Từ đấy, cuộc đời tôi thực sự bị chìm trong nỗi hoảng sợ kinh khủng ấy. Nó ám ảnh tôi tới mức, chỉ cần nhắm mắt lại, chỉ cần thấy bóng tối, là lập tức cả cơ thể tôi run rẩy và kinh hãi. Tôi không thể làm chủ được bản thân trước nỗi sợ hãi và sự tổn thương ghê gớm từ tận sâu thẳm con người mình.

Tôi trốn tránh không được và cuối cùng tôi bắt buộc bản thân mình phải đối diện với nó. Tôi viết truyện kinh dị, cũng như cố đánh lừa mình rằng tất cả những thứ tôi trải qua chỉ là một cơn ác mộng trong một cuốn truyện kinh dị mà ai đó đã viết ra.

Cuộc đời tôi chưa từng có một vết cứa nào đau đớn và kinh hoàng như thế. Nó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi. Nỗi sợ hãi của tôi chỉ là nỗi sợ hãi của một người khác, một nhân vật, một cậu bé không hề có thực và sự mất mát của tôi chỉ là sự mất mát mà ai đó cố tình tạo ra trên những câu từ, nó không hề có khả năng sát thương nào cả.

Tôi đâm đầu vào viết, những bi kịch còn kinh khủng hơn cả thế, những tội ác còn man rợ hơn cả thế để thấy được tất cả những thứ mà mình biết chỉ là một màn kịch nhẹ nhàng. Tôi có thể mang về cho mình danh tiếng, tiền bạc nhưng hố sâu đen tối trong lòng tôi thì dường như càng trở nên sâu hoắm và đen tối hơn.

Tôi vẫn không thể ngủ được một giấc ngủ bình yên. Tôi vẫn sợ khi phó mặc bản thân mình cho bóng đêm. Nó thực sự không an toàn. Tôi chưa khi nào thôi sợ hãi nó.

Hân cảm nhận được rõ nhịp đập nơi lồng ngực Vĩnh trở nên dồn dập và rõ ràng hơn. Nàng khẽ lau giọt nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mi. Lẳng lặng nắm tay Vĩnh thật chặt. Hóa ra Vĩnh chính là tác giả viết truyện kinh dị nổi tiếng K.N mà nàng đã từng đọc cuốn Ám ảnh bóng đêm.

Nàng đã từng tự hỏi mình: Nếu như một đứa trẻ lên 10 bị tổn thương như thế thì sẽ sống như thế nào? Nàng băn khoăn vì cái kết mở của truyện và cũng ám ảnh không thôi về số phận của nhân vật chính. Hóa ra, nhân vật ấy chính là K. N, mà K.N chính là Vĩnh. Anh chưa từng và không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh bất hoại đó.

Ngày ấy, nàng cứ ngỡ mình là đứa trẻ bất hạnh lắm vì không có cha, nhưng ít ra nàng còn có mẹ. Mà thà không có cha, còn hơn là có cha như thế. Rồi khi nàng chấp nhận buông tay mẹ, chấp nhận ra khỏi cuộc đời của mẹ, nàng vẫn nghĩ tới cậu bé trong cuốn tiểu thuyết kia.

Nàng còn may mắn hơn vì có thể sống cuộc sống mà không hề có một bóng đen nào đeo bám. Ít ra, một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác là điều nàng có thể làm được. Vậy làm một người bình thường đã là may mắn lắm rồi.

Nàng khẽ hôn lên trán Vĩnh, giọng thì thầm:

- Được rồi, có em ở đây rồi, Vĩnh cứ ngủ đi. Em sẽ canh bóng đêm cho anh!

(Còn nữa)

Mời các bạn đón đọc phần 16 vào lúc 0H00 ngày 21/09/2017

Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 15) 2
”Mây mưa” với gái xinh, người đàn ông nhảy lầu vì lý do bất ngờ

Sau một tối và đêm vui vẻ với cô gái xinh đẹp, người này đã không thể chấp nhận được sự thật.

Bấm xem >>

Nguồn tin: 24h


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 245
 
  •   Hôm nay 34,538
  •   Tháng hiện tại 1,096,146
  •   Tổng lượt truy cập 127,488,350