Tâm thư con trai gửi mẹ ngày 8/3: Quyết định của mẹ quá “tàn nhẫn”

Thứ bảy - 07/03/2020 14:29
Tâm thư con trai gửi mẹ ngày 8/3: Quyết định của mẹ quá “tàn nhẫn” Tâm thư con trai gửi mẹ ngày 8/3: Quyết định của mẹ quá “tàn nhẫn”

Dân trí Bức thư gửi mẹ của cậu học sinh lớp 11 gây xúc động bởi câu chuyện dạy con tuổi dậy thì không của riêng gia đình nào. Quyết định gửi con học nội trú khiến mối quan hệ của hai mẹ con đảo chiều bất ngờ.

Nguyên văn bức thư:

"Chắc mẹ chẳng bao giờ nghĩ rằng con trai mẹ có thể viết được những dòng này gửi cho mẹ, khi mà trong suốt những năm tháng tuổi dậy thì hình thành nhân cách của con, điều con nhận được chỉ là những lời mắng mỏ, áp lực từ phía gia đình mình. Đã hai năm rồi kể từ khi mẹ “tống” con lên học nội trú, con không bao giờ quên cảm giác uất nghẹn đến bất lực vì không thể quyết định cho chính tương lai của ngày hôm ấy.

Những năm tháng học cấp 2, con nghiện chơi điện tử, chơi ngày chơi đêm, học hành thì dốt, chẳng hiểu mình sống vì cái gì về nhà chỉ nghe cằn nhằn và chửi mắng của mẹ, thậm chí là đòn roi của bố. Cuộc sống đi học bị cô giáo phê bình, về nhà thì không có ai để chia sẻ, tất cả những gì con nhận thấy xung quanh cuộc đời chỉ là một màu đen u tối, không có lối thoát. Con chỉ muốn tự tử cho xong. Lúc đấy con hiểu rằng trầm cảm là thế nào. Con vô tâm không bao giờ giúp mẹ làm gì, không nhớ ngày sinh nhật của ai, đến dịp kỷ niệm nào cũng không bao giờ nhắn một lời chúc. Thằng con trai của mẹ năm ấy đúng thật là bất trị nhưng vẫn cứ tự tin ngang tàng mình không sai. Sao phải thay đổi, sống tốt hơn để làm gì, con vẫn là thằng đẹp trai cá tính mà đứa nào cũng muốn chơi cùng, thế thôi là ngầu lắm rồi.

Hết cấp 2 con định học ở trường nào gần nhà mình thôi, nhưng mẹ nằng nặc và âm thầm đẩy con đi học nội trú, học xa nhà với đứa trẻ tuổi 15 như con ư? Những suy nghĩ lúc ấy của con chỉ là: Mẹ quá ác, và tàn nhẫn. Có lẽ mẹ không yêu, đã ghét con rồi nên chỉ muốn đẩy con đi cho khuất mắt. Con hận mẹ, phản kháng và nhất định không rời nhà, con đấu tranh, van nài, thuyết phục…nhưng đều không ăn thua. Con tự hỏi có phải bà mẹ nào cũng “quái quỷ” như mẹ mình, đứa con nào những năm tháng dậy thì này cũng vật vã như con thế không? 

Giây phút học xa nhà con vừa vui vừa buồn, có ai mà đi xa nhà khi mới 15 tuổi bao giờ, con tự do được sống theo cách mình muốn không lo ai chửi mắng thấy thoải mái vô cùng. Con nghĩ chắc ở nhà mẹ cũng chả thèm nhớ mặt thằng này đâu, ngày xưa mẹ chửi lắm thế cơ mà. Tuy nhiên...

Đêm đầu điên ở đây tự do thích thú bao nhiêu thì những đêm sau con thấy thiếu một thứ gì đó. Bạn bè thì vẫn vui nhưng con lại thấy nhớ nhà, đôi khi nhớ cả những lời cằn nhằn của mẹ - thật lạ. Rồi con chợt nghĩ có khi ở nhà thật sướng. Lúc nào bữa cơm cũng có món con thích trong khi trên trường không nhanh thì chẳng còn món ngon mà ăn. Rồi nhà cửa có bừa bãi, cùng lắm mẹ mắng trong khi trên này vệ sinh nội vụ bừa bãi là phải “trả giá” ngay. Quần áo ở nhà tụt ra, mẹ đi thu dọn, giặt giũ. Ở đây những thằng lười như con phải tính toán hợp lý việc ăn mặc sao cho ít phải giặt quần áo nhất. Cũng đau đầu mẹ ạ. Trong phòng ở nhà thích làm gì thì làm, bây giờ thì “giờ nào việc nấy” cấm có sai lệch. Đặc biệt những lúc mệt mỏi, ốm đau con mới thấy nhớ bố mẹ như thế nào… Nhưng rồi con cũng quen và thấy mọi việc tốt dần lên. Con thấy cuộc sống của mình vui vẻ hơn, hòa đồng với bạn bè hơn. Những lần về nhà cuối tuần trở nên háo hức, khác hẳn cảm giác muốn trốn chạy trước kia. Con còn nhớ cuối tuần đầu tiên thoát khỏi “tù" về nhà, con lao ngay vào bếp tìm món thịt kho tàu ưa thích ăn lấy ăn để. Mẹ cười như được mùa và đùa con: “Đáng đời mày đi học khổ nhé, ai bảo ở nhà với tao hư cơ.”

Tâm thư con trai gửi mẹ ngày 8/3: Quyết định của mẹ quá “tàn nhẫn” 1

Con chủ động hơn trong thời gian học, chơi và quan trọng là con có thể kể cho mẹ nghe được những điều này - việc trước đây chưa bao giờ con nghĩ mình làm được.

Con dần hiểu ra những gì mẹ muốn con làm có lẽ không phải vì ghét bỏ gì mà là mong con có cuộc sống tốt sau này phải không mẹ? Cũng giống như những thứ con học được trong 2 năm qua, nếu được biết sớm hơn từ ở nhà thì có lẽ con đã thích nghi nhanh hơn, hòa nhập tốt hơn rất nhiều. Và có khi cũng nhờ 2 năm nội trú xa nhà, không ở gần nữa nên hình như mẹ thương thằng con này hơn thì phải. Con thì vẫn vậy thôi nhưng không còn cố chấp và hiếu thắng nữa. Đi xa mới thấy đúng là không đâu bằng nhà mình, chửi tí mà sướng cũng được. 

Tâm thư con trai gửi mẹ ngày 8/3: Quyết định của mẹ quá “tàn nhẫn” 2

Sắp mùng 8/3 rồi, dù không thể nói lời yêu thương, con mong mẹ hiểu rằng dù trải qua những năm tháng nổi loạn sóng gió, con giờ đây đã trưởng thành hơn một chút, chưa biết hết nỗi khổ tâm của mẹ nhưng đã không góp phần làm nỗi khổ tâm ấy dày thêm. Chúc mừng ngày của mẹ, ngày của những một nửa vĩ đại nhất thế giới."

Tìm hiểu thêm về Trường THPT FPT Hà Nội - Môi trường nội trú giúp con “Tự lập để trưởng thành”  TẠI ĐÂY.

Nguồn tin: Báo điện tử Dân Trí


 
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bình Luận Facebook
Showbiz
Tin thế giới
Thống kê truy cập
  •   Đang truy cập 219
 
  •   Hôm nay 16,958
  •   Tháng hiện tại 1,078,566
  •   Tổng lượt truy cập 127,470,770